Một người họ Lý, vì gia cảnh nghèo khó nên đến
tuổi 35 mới lấy được vợ là một người phụ nữ góa chồng cùng làng; về sau sinh
được một người con trai, đặt tên là Sinh. Sinh học hành rất thông minh, dù mới
chỉ tốt nghiệp trung học đã vượt xa những thanh niên khác trong làng. Anh được đề cử đến dạy bậc tiểu học. Hai năm sau, anh lại được đề cử đi học đại học.
Người cha thật không ngờ mình đã hơn ba mươi tuổi lại có được quý tử, lại là
người đầu tiên trong làng được đi học đại học. Nhiều người trong làng rất nể
phục ông, nói rằng:
“Sinh nó tốt nghiệp đại học xong, có công ăn việc làm ổn định, tương lai lập
gia đình ở thành phố, rồi mai đây sẽ đưa ông bà lên thành phố tha hồ hưởng
phúc. Ở làng này, ông Lý là nhất đấy nhé!”
Hai vợ chồng nghe thấy người ta nói lấy lòng mình như vậy cũng vui mừng không
nói nên lời.
Sau khi Sinh tốt nghiệp đại học, anh được bổ nhiệm làm tại Phòng Tài Chánh của Xã; nửa năm sau, anh quen biết một cô bạn
gái tên là Tú Anh, nhà ở nông thôn, tốt nghiệp đại học xong, được bổ nhiệm về Phòng Thương Mại của Huyện. Một năm sau, hai người kết hôn.
Một lần nọ, ông Lý lên thành phố tìm đến nhà con trai. Con dâu nhìn thấy cha
chồng lần đầu tiên đến nhà, biết là có chuyện, nên hỏi:
“Cha, hôm nay lần đầu tiên cha đến nhà, nhất định là có việc. Việc gì vậy? Cha nói đi! Con và chồng con,
nhất định sẽ giải quyết cho cha!”
“Con đã hỏi, ta cũng không vòng vo. Gần đây trong nhà không có tiền, giờ lại
đúng mùa cấy mạ, phải nhờ người làm giúp, mua phân cũng phải cần tiền.
Hôm nay cha đến chính là cần mượn ít tiền mang về, giải quyết việc khẩn cấp”.
“Cha chỉ cần sai người thân tín đến nói, cần bao nhiêu, chúng con sẽ
gửi mang về, cha không cần tự mình đến thăm, số tiền này con cần thương lượng
với chồng con một chút”.
Tú Anh đợi đến lúc chồng vừa về đến nhà, không đợi chồng chào hỏi cha, liền lôi
chồng vào phòng nói:
“Cha của anh đến nhà nên em không ra ngoài mua đồ ăn được; trong nhà chỉ có
rau; cha của anh cũng không phải khách quý, tiếp đãi tốt xấu thế nào, ông ấy
già rồi không có so đo làm gì đâu! Hôm nay ông ấy đến xin tiền cấy mạ, anh nói xem bao nhiêu thì được?”
“Em nói cho bao nhiêu?”
“50 đồng thiết nghĩ cũng đủ rồi nhỉ? Anh cho 50 đồng nhé! Có thiếu thì cha sẽ
nghĩ ra cách khác thôi”.
Tú Anh xào mấy món rau đơn giản qua loa tiếp đãi cha chồng. Sau bữa cơm, Tú
Anh móc ra 50 đồng đưa cho cha chồng, nói:
“Đây là 50 đồng tiền trả phí tổn cấy mạ, như vậy đủ rồi nhé!”
Ông Lý cầm tiền, không nói lời nào, rầu rĩ trở về nhà.
Chỉ hai ngày sau, mẹ của Tú Anh tìm đến nhà. Tú Anh vừa thấy mẹ đến thăm liền
ân cần hỏi thăm:
“Mẹ, có phải hôm nay mẹ cần tiền không?”
Mẹ của cô gật đầu một cái. Cô dặn dò mẹ ở nhà coi nhà rồi vội vàng đi mua cá,
mua thịt, mua trứng gà…
Khi Sinh về đến nhà, cô kéo cửa ra, nói:
“Mẹ của em đã đến, anh hãy nhanh đi chào hỏi, đừng chậm trễ! Hôm nay mẹ cũng là
đến xin tiền đấy, anh nói cho bao nhiêu là phù hợp?”
“Em nói cho bao nhiêu?”
“Ít nhất 500 đồng mới được! Vậy cho 500 đồng nhé!”
Tú Anh cầm 500 đồng đưa mẹ; mẹ cô vô cùng sung sướng trở về nhà.
Tú Anh mang thai, cô đem tin vui này báo cho chồng biết, hỏi chồng:
“Anh là muốn con trai hay là con gái?”
“Tốt nhất nên là con gái”.
“Cái con người anh thật kì lạ, muốn em sinh con gái, sinh con gái có gì mà tốt
chứ?”
Sinh không nói lời nào.
Chỉ trong chớp mắt, Tú Anh đã mang thai được tám tháng; cô phải về nhà mẹ đẻ
dưỡng thai chờ sinh. Lúc gần đi, Sinh trịnh trọng nói với vợ:
“Nếu em sinh con gái thì hãy kịp thời báo cho anh biết; còn nếu như sinh con
trai, thì không cần báo, tốt nhất là đem cho người khác”.
“Anh bị sao vậy? Tại sao không thích con trai chứ?”
Sinh cũng không trả lời vợ một câu.
Một ngày, Sinh nhận được lời nhắn của mẹ vợ nói là Tú Anh đã sinh được một
thiên kim tiểu thư; nghe xong Sinh sung sướng nhảy dựng lên. Anh liền đến đơn
vị xin nghỉ phép, thông báo là vợ của mình sinh con gái; anh ta muốn đến nhà mẹ
vợ thăm con gái. Giám Đốc chúc mừng anh, cũng đồng ý cho anh nghỉ phép.
Sinh mua 16 con gà, 300 cái trứng gà, rất nhiều thuốc bổ, dùng cả gánh
tiền mua đồ đạc, vô cùng vui vẻ đến nhà mẹ vợ. Sau khi vào nhà, đem mọi thứ đặt
trên bàn cơm ở phòng bếp, không đợi uống nước trà mẹ vợ đưa, liền chạy vào
phòng.
Anh bước đến giường vợ, không nói lời nào, liền xốc chăn đang đắp trên người vợ
lên:
“Em cho anh xem xem rốt cuộc là con gái, hay là con trai”.
“Bảo đảm anh sẽ vui”.
Sinh ôm lấy con, không thể chờ đợi thêm, liền vạch quần con ra
xem thì thấy không phải con gái, tức giận quát lớn:
“Khuyển tử! Các người tại sao lừa gạt tôi? Tú Anh, cô chẳng lẽ đã quên tôi từng nói rằng
sinh con trai không cần nói cho tôi biết sao?”
Sinh nói xong, ra khỏi phòng, cầm lấy đồ đạc trên bàn cơm trong phòng bếp rồi
đi, cũng nói:
“Đứa "khuyển tử" này tôi không muốn, các ngươi thích ai thì cho người đó”.
Mẹ vợ thấy con rể giận dữ, liền giữ chặt tay con rể nói:
“Người ta sinh con trai thì đặc biệt vui mừng, còn con vì sao lại muốn đem con
cho người khác? Hôm nay nhất định phải nói rõ vì sao thì mới có thể ra khỏi cái
nhà này”.
Sinh đứng nói:
“Cha mẹ của con sinh con ra, vất vả nuôi con khôn lớn, cho con học hành, lên
đại học, kết hôn, đã tốn hết bao nhiêu của cải. Thế nhưng con từ lúc làm việc
đến nay, ngày lễ tết trở về lúc nào cũng hai bàn tay trắng, sinh nhật cha mẹ
cũng không có được một chút quà mọn. Từ khi kết hôn đến nay, cha con bất đắc dĩ
mới đến thăm một lần muốn một ít tiền trả tiền phí cấy mạ thì con gái yêu của
mẹ chỉ đưa cho ông 50 đồng, 50 đồng này thì làm được cái gì chứ? Cha con cầm 50
đồng, ngậm nước mắt ra đi, đã nói một câu “Sinh con trai thì được gì chứ?”. Lúc
con nghe câu đó xong, trong lòng của con đau như chảy máu. Mẹ nói đi! Vậy thì
con cần con trai làm cái gì chứ?”
“Sinh à, mẹ không biết con gái mẹ đối đãi với cha mẹ con không hiếu đạo như
vậy, chỉ trách cha mẹ không dạy dỗ nó gia giáo. Con muốn đi, mẹ cũng không có
mặt mũi nào giữ con lại, con hãy đem vợ con đi đi, đừng để nó ở lại nhà của mẹ
nữa”.
Mẹ vợ anh buông tay ra, bước vào phòng, đứng trước giường con gái, tốc chăn
lên, tức giận nói:
“Mày ôm con mày cút ra khỏi nhà, tao không có đứa con gái như vậy!”
“Mẹ, con sai rồi, sau này con nhất định sẽ sửa, nhất định hiếu kính cha mẹ
chồng, mẹ cho con ở lại những ngày trong tháng rồi con đi, con xin mẹ!”
Sinh nghe hai người nói qua lại, biết rằng mục đích của mình đã đạt được, bèn
buông đồ đạc xuống, bước vào nói:
“Mẹ đừng nóng giận, con gái đã nhận lỗi, mẹ hãy cho cô ấy một cơ hội, để cô ấy
ở lại. Hai mẹ con ăn uống, cả công mẹ chăm sóc giúp đỡ, con sẽ tính toán rõ
ràng không thiếu một đồng”.
“Chỉ cần nó giữ lời nói, mẹ có thể để nó ở lại, tiền chăm sóc mẹ không muốn”.
Sinh ở lại chăm sóc vợ, mãi đến khi hết nghỉ phép mới đi.
Không rõ tác giả