Sau thời gian học hành
chăm chỉ, đệ tử cửa Phật được dặn dò phải chăm chỉ làm việc, trước khi sư phụ xuất hành trong một cuộc viễn du.
Dân làng thấy vậy, bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa, nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn. Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin sữa để nuôi con mèo.
Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò, nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó, ngoài thức ăn khất thực, tu sĩ lại phải đi xin rơm về nuôi bò.
Dân làng thấy vậy bèn biếu một mảnh đất và dụng cụ canh nông để tu sĩ trồng rau cỏ nuôi bò. Tu sĩ ra công cầy cấy nên rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết, phải mang bán ngoài chợ.
Miếng
đất thật mầu mỡ sinh hoa lợi quá nhiều, tu sĩ làm không xuể, phải gọi
dân làng đến giúp. Lạ thay, miếng đất cứ thế sinh sôi nẩy nở, trồng gì
cũng tươi tốt; và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú.
Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một ngôi chùa lớn, rồi thuê thợ khắc tượng, đúc chuông và thiết kế ngoại cảnh thật đẹp mắt.
Nhờ tiền cúng phúng của thiện nam tín nữ, tu sĩ liền thuê thêm nhân công để phát triển nhà chùa thành khu du lịch được nhiều du khách viếng thăm và cúng dường. .
Một
hôm, sư phụ trở về không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó
một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương. Trong chùanhộn nhịp người mua, kẻ bán vô cùng tấp nập và vui vẻ.
Sư
phụ thở dài than thở: Xây cất đền chua thật to chỉ là trói buộc, nào phải giải
thoát. Tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phức tạp, chỉ gây trở ngại cho việc
thanh tu. Chỉ vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con
đường mà ta đã chỉ dạy nhằm việc giải thoát. Con chỉ lầm lẫn một chút mà
đã đi lệch lúc nào không hay, trói buộc vào các thứ đó rồi làm sao có
thể thoát được?
No comments:
Post a Comment