Hũ hài cốt là con tin trong chùa. Đúng hay sai ? nên hay không nên ?
Những
người Việt sinh sống ở hải ngoại, đối với những gia đình đã ổn định đời
sống, khi có người thân qua đời nếu chọn chôn cất tại các nghĩa trang
với những thảm cỏ xanh, hoa nở tươi tốt, để người thân đến thăm viếng
trong những dịp lễ New Year, Father’s Day, Mother’s Day, Vu Lan, Tết
Nguyên Đán, cũng rất là hay và đẹp.
Cho
nên, với câu hỏi là nên chôn (địa táng) hay thiêu (hỏa táng) cha mẹ khi
qua đời thì câu trả lời là điều đó còn tuỳ thuộc nhiều yếu tố, nhất là
quan niệm cá nhân về sự sống và chết của con người. Phật Giáo không chủ
trương hỏa táng cũng như địa táng. Vì thế việc chọn lựa này là do quyết
định của người qua đời, lúc còn sống đã để lại di chúc. Nếu không thì
người thân trong gia đình nên bàn thảo để có quyết định chung, tránh sự
tranh cãi. Dù thiêu hay chôn thì thân xác của người chết không còn cảm
giác nóng hay lạnh. Khi tứ đại tan rã, hệ thần kinh ngừng hoạt động,
thần thức đã ra khỏi thân xác để đi tái sanh sang cõi khác. Những trò hề
hộ niệm được vãng sanh hiện nay cũng khá phổ biến, bởi do con người
không hiểu rõ chánh pháp, dễ bị gạt gẫm. Sau khi hỏa thiêu, thân xác
người chết không còn là gì nữa. Vấn đề được đặt ra là có nên chôn tro
cốt xuống đất, hoặc gìn giữ để thờ cúng tại nhà, tại chùa, hay đem rải
xuống sông biển.
Đạo
Phật dạy rằng xác thân chỉ là sự duyên hợp của vật chất, gọi là tứ đại,
bao gồm: đất, nước, gió, lửa.Sau khi chết, những thứ này lại trở về với
đất, nước, gió, lửa. Phần tro cốt còn lại chỉ là biểu tượng của người
qua đời, là người thân mà con người thương yêu. Con người nên kính
trọng, tuy nhiên, không nên quyến luyến quanh những biểu tượng này,
không nên sống mãi với quá khứ. Một số người thích thờ cúng tro cốt tại
chùa hay tại nhà. Một số người khác lại đem chôn, hoặc đem tro cốt rải
xuống biển, hay xuống sông, hay rải xuống rừng, hay một nơi nào đó theo ý
muốn.
Con
người ai ai cũng phải chết, và đi đầu thai qua kiếp khác, hoặc thiên
đàng hay địa ngục, đều do nghiệp thiện hoặc nghiệp ác, con người đã làm
ra khi sanh tiền. Chính con người quyết định kiếp sau đầu thai chốn nào,
cõi nào, lành hay dữ, tịnh độ hay ác đạo, chứ không phải do thượng đế
hay thần linh nào khác - cũng không do các ban hộ niệm cầu vãng sanh tào
lao hiện nay rất nhiều. Con người quyết định đời sống kiếp này và kiếp
sau bằng các hành động qua thân, khẩu, ý hàng ngày, hàng giờ, hàng phút
trong cuộc sống hiện tại.
Là
Phật tử chúng ta đừng nghĩ rằng để tro cốt ở những nơi thiêng liêng như
chùa chiền, người quá vãng sẽ được an toàn, được nghe câu kinh tiếng kệ
và không bị nghiệp lực lôi kéo. Khi còn sống, con người không chịu nghe
kinh kệ, không chịu tu tâm dưỡng tánh, khi chết rồi, các hủ tro biết
nghe, biết tu hay sao? Thiệt là nằm mơ khi còn trời sáng. Mấy nhà sư còn
sống sờ sờ cũng vẫn bị nghiệp lực lôi kéo - nếu đạo lực không vững
mạnh. Việc để tro cốt trong chùa không có ý nghĩa gì hơn là sự biểu lộ
niềm kính trọng và thương yêu của người thân đối với người đã
khuất. Chấm hết.
Câu
hỏi: Hiện nay, một số người giàu, có nhiều tiền, muốn báo hiếu cho thân
nhân của mình, nên đến các chùa có diện tích đất rộng, bỏ tiền ra mua
một miếng đất để xây một cái mồ, rồi đưa xác thân nhân về chôn cất ở đó,
hoặc gửi tro vào tháp hài cốt trong chùa. Nhà chùa gặp cơ may này làm
giàu, tính giá rất cao cho những người cần nhà chùa làm lễ cầu siêu độ
cho các vong linh. Các người này họ rất hoan hỷ được đưa thân nhân về
chùa “nằm trong đất chùa, được nghe kinh, được theo Phật”.
Kính
thưa Thầy, ý nghĩa của việc làm nầy thật sự là thế nào đối với người
quá vãng, với thân nhân của họ và đối với nhà chùa? Chúng con xin Thầy
từ bi chỉ dạy cho chúng con được rõ.
Câu
trả lời: Đó chỉ là tín ngưỡng trong dân gian, cho rằng người chết được
chôn trong đất chùa hoặc gửi nắm tro tàn trong tháp hài cốt thì hằng
ngày linh hồn sẽ được nghe kinh, nhờ đó được siêu thoát lên cõi Cực Lạc,
Thiên Đàng. Khi còn sống con người theo tổn hữu ác đảng, tạo bao ác
nghiệp. Lúc chết thì linh hồn người đó chịu theo Phật hay sao? Nếu con
người thực sự muốn báo hiếu, trước hết nên tự mình tu tâm dưỡng tánh,
sau đó nên lo lắng, chăm sóc, hướng dẫn việc tu hành cho cha mẹ, khi còn
hiện diện trên trần gian này. Khi cha mẹ qua đời thì nên đem tài sản
của cha mẹ bố thí, cứu người giúp đời và hồi hướng công đức và phước đức
cho cha mẹ.
Do
lòng thương yêu và sự hiếu hạnh - nhưng không học hiểu chánh pháp -
khiến cho con người không còn sáng suốt, theo tà pháp, nên nghe quí
thầy, quí cô trong chùa, bảo sao làm vậy chứ không có suy nghĩ chín
chắn. Quí thầy quí cô này cũng ngu dốt, u mê, đời trước bảo sao, đời sau
làm vậy, chẳng rõ chánh tà khác nhau ra sao. Các tăng ni không học hành
dẫn dắt theo bao nhiêu người khác đọa lạc - tai hại vô cùng là chỗ này.
Đầu tàu lạc đường, hay trật đường rầy, cả đoàn tàu không đến được mục
tiêu mong muốn. Bởi vậy bọn trọc đầu đọa lạc dưới địa ngục nhiều hơn
người có tóc, chính là nghĩa đó vậy.
Sự
tin tưởng thiếu thực tế, không trí tuệ của một số người đã làm giàu cho
các chùa và biến các chùa thành một nơi sinh hoạt mê tín chứ không còn
là nơi chốn tu hànhcủa tăng ni và cư sĩ nữa. Chùa nào hiện giờ cũng xây
tháp hài cốt, khi có thân nhân chết, người ta đem thiêu xác, gửi vào
chùa. Khi gửi nắm tro tàn như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền đóng vào
và còn phải cúng dường tiền cho chùa rất nhiều hằng năm. Nếu thân nhân
không cúng dường tiền thì hũ hài cốt ấy sẽ bị dẹp vào chỗ khuất lấp. Còn
ai cúng dường tiền nhiều thì hũ hài cốt sẽ được để trên chỗ sang trọng
trong tháp. Nhiều chùa hiện giờ lấy hài cốt làm con tin, để làm tiền
người thân một cách phi nhân nghĩa, thiếu đạo đức. Tháp hài cốt là núi
tiền, các lễ trai đàn bạt độ mê tín là những mẫu ruộng mầu mỡ xài hoài
không hết. Có nhiều thầy chùa cạo tóc có tiếng là đi tu, nhưng không học
hiểu chánh pháp, không rành giáo lý, chỉ lo mua bằng thượng tọa, trèo
lên hòa thượng, học tổ chức các lễ trai đàn bạt độ, các lễ vớt vong trên
sông trên biển như vớt bèo, các lễ phóng sanh nhưng hại vật, các lễ rải
tro trên sông cho người chết được giải thoát. Các loại lễ cúng này hét
ra bạc, khạc ra vàng. Thiệt là các trò gạt gẫm của bọn giặc thầy chùa.
Ví
dụ: Nhà chùa muốn làm một việc gì thì nhắm vào gia đình của những
người, có gửi hài cốt, hoặc chôn cất người thân trong đất chùa. Họ kêu
gọi những người nầy đóng góp làm từ thiện, hoặc xây cất chùa, hay bất cứ
việc gì trong chùa cần. Nghe kinh được siêu thoát về Cực lạc, Thiên
đàng đâu không thấy, mà chỉ thấy những người còn sống phải gánh một gánh
nặng của tôn giáo mê tín. Cho nên chùa nào có đất rộng làm nghĩa địa
hoặc xây tháp hài cốt là chùa đó giàu to, giàu không mất sức lao động
chút nào cả. Thầy chùa nào biết luyện giọng, biết làm lễ mang màu sắc
linh thiêng huyền bí, bẻ tay giậm chân, mặc y áo như kép cải lương rực
rỡ xanh đỏ tím vàng, la la, hét hét, ợ ợ, ngáp ngáp, trợn trợn, chui vô
màn vô mùng, đứng trên bục cao quơ quơ, rắc rắc, thì người ngu u mê càng
tin tưởng và cúng tiền càng nhiều, bởi lẽ ai ai cũng có người thân đã
qua đời. Mọi người đều thấy tệ nạn lừa đảo hiện giờ trong các chùa rất
lộ liễu, kể cả các hàng gọi là lãnh đạo cao cấp của các giáo hội trong
và ngoài nước. Nhà chùa vô hình, vô tình đã biến nơi tu hành thành
nơi nhà mồ nghĩa địa, nơi thực hiện sự mê tín của dân gian, gạt gẫm, lừa
đảo bá tánh u mê.
Trong
lúc con người còn sống mà còn chưa hiểu biết được Cực Lạc, Thiên Đàng ở
đâu? Có hay không có? Huống là người chết, nằm trong hũ tro còn nghe
thấy được những gì? Nếu người chết rồi quả thật nghe kinh và được sanh
về Cực Lạc Thiên Đàng, thì người sống tu hành làm gì cho cực khổ. Khi
còn sống, con người cứ lo tạo nhiều tiền nhiều của, bất chấp thiện ác.
Khi chết, người đó dặn thân nhân, thỉnh mời hàng trăm thầy chùa, hàng
trăm ông cha đến cầu siêu, cầu hồn thì khoẻ quá. Sống ngon chết tốt như
vậy ai mà không ham chớ.
Hãy đem tro ra biển |
Đó
là những tệ nạn trong chùa - không phải chính là Phật Giáo - mọi người
nên cảnh giác các mánh khoé lừa đảo này. Phật giáo là những giáo lý
dạy NGƯỜI SỐNG, ăn hiền ở lành, tu tâm dưỡng tánh, giác ngộ giải thoát,
quay đầu hướng thiện (đáo bỉ ngạn) - chứ không dạy con người đợi đến lúc
nằm trên giường bệnh mới biết niệm Phật, đợi nằm trong quan tài, trong
nấm mồ, trong lò thiêu, hay nằm trong hủ tro, mới chịu nghe kinh kệ. Tất
cả đã quá muộn màng. Tất cả là do con người gạt gẫm nhau thôi.
Văn Phòng Phật Học Tuệ Quang CANADA
No comments:
Post a Comment