Thursday, December 31, 2015
NGU THÌ RÁNG TU
Đám cưới xong, thằng con trai chuyển ra nhà riêng để sống cùng zợ. Sau ngày đầu tiên, thằng con nhắn tin về cho bố:
“Bố ơi! Có zợ thật tuyệt vời! Chúng con suốt ngày quấn lấy nhau không rời. Cô ấy ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo, khiến con ngỡ mình như một con mãnh hổ đang dang vòng tay ra che chở. Những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con và zợ lại mở cửa sổ phòng ngủ ra ngắm đất trời bao la, ngắm những chú bướm đùa giỡn cùng những cánh hoa! Thích lắm bố ạ!”.Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”
“Bố ơi! Có zợ thật tuyệt vời! Chúng con suốt ngày quấn lấy nhau không rời. Cô ấy ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo, khiến con ngỡ mình như một con mãnh hổ đang dang vòng tay ra che chở. Những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con và zợ lại mở cửa sổ phòng ngủ ra ngắm đất trời bao la, ngắm những chú bướm đùa giỡn cùng những cánh hoa! Thích lắm bố ạ!”.Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”
Hai hôm sau, thằng con lại nhắn cho bố: “Bố ơi! Con thấy hơi mệt! Tại mấy hôm nay hoạt động quá sức mà lại toàn phải ăn mì ly. Zợ hỏi con “ăn mì ly có nóng ruột không”. Con đành phải trả lời: “Không! Chỉ cần được ở bên zợ thì ăn gì cũng ngon.”Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”
Vài hôm sau, thằng con lại nhắn cho bố: “Con ăn mì ly cả tuần rồi bố ơi! Từ hôm cưới đến nay chưa được miếng cơm nào vào bụng. Zợ con nó hiện nguyên hình rồi! Nó bảo nó không biết nấu cơm, ai thích ăn thì đi mà nấu. Giờ những lúc nghỉ giải lao giữa hiệp, con cũng không được ngồi trên giường ngắm bướm, ngắm hoa nữa mà phải đi lau nhà, giặt quần áo, cọ bồn cầu. Nó còn vào điện thoại của con, thấy số nào có tên phụ nữ là nó xóa hết. Nó bảo thà xóa nhầm còn hơn bỏ sót, có zợ rồi, đừng hòng mà đú đởn. Thẻ ngân hàng của con nó cũng cầm. Giờ muốn ăn gì, mua gì thì phải xin ý kiến nó, nó nghe thấy hợp lí thì mới cho tiền. Con giờ như "thằng ở" rồi! Khổ quá bố ơi!”.Bố nhắn lại: “Ờ! Mừng cho con!”
Thằng con lập tức trách bố vô tâm; thấy con khổ mà không an ủi được một câu.
Ông bố gởi mail cho thằng con:
An ủi à? Thế bao nhiêu năm nay, tao cũng làm "thằng ở" cho mẹ mày, cũng khổ như mày, mày có an ủi tao được câu nào chưa? Tao mừng cho mày vì cuối cùng thì mày cũng đã nhận ra được cái điều mà lẽ ra mày phải nhận ra từ lâu rồi! Mày có một tấm gương lù lù trước mặt là bố mày đây, sao mày không soi vào, sao mày không rút được kinh nghiệm nào? Đời mày rồi cũng khổ như đời bố mày thôi! Ngu thì ráng… “tu” con ạ! Tu "thân" không được thì tu...chai!
THẦY THUỐC VS BỆNH NHÂN
Chị bị hội chứng hiếm gọi là "khỏe mạnh".
Nên thực sự tôi không biết phải chữa như thế nào.
|
Bệnh nhân sốt ruột:
- Nhưng ông phải khuyên tôi làm gì đó chứ?
- Ông thử tắm nước lạnh chừng nửa giờ, quấn khăn mỏng ngang bụng chạy ngoài trời khoảng vài chục phút...
- Thế thì tôi sưng phổi mất còn gì?
- Sưng phổi thì sẽ có thuốc trị.
***
Một thanh niên vừa chết và đang đứng trước cổng thiên đường gặp thánh Phê-rô. Vị thánh nói với chàng thanh niên:
- Trước khi bước qua cánh cổng rửa tội, ta sẽ làm cho con quên hết mọi thứ, nhưng ta thấy con là một người tốt, ta sẽ để con nhớ một điều trước khi qua. Con hãy lựa chọn thật kỹ điều cần nhớ.
Không do dự, chàng thanh niên liền nói:
- Thánh hãy cho con nhớ mặt tên bác sĩ đang mổ ruột thừa cho con dưới đó. Hắn vẫn còn đang lúi húi cắt mổ kia kìa.
***
Một phụ nữ bước vào hiệu thuốc và hỏi mua một liều thuốc ngủ cực mạnh. Người bán cẩn thận hỏi: "Bà mua thuốc này làm gì vậy?"
- Để giết chồng tôi.
- Tôi không thể bán thuốc giết người!
Người đàn bà bèn đưa ra một bức ảnh người đàn ông và một phụ nữ trong tư thế thân mật. Người đàn ông là chồng bà, còn người phụ nữ lại chính là zợ của người bán thuốc.
Người bán thuốc cầm lấy bức ảnh và gật đầu:
- Xin lỗi, tôi không biết là bà có mang theo toa thuốc.
***
Sau khi khám bệnh cho người cha, bác sĩ bảo với cậu con trai:
- Ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối rồi, có lẽ chỉ còn sống được khoảng 3 tháng nữa.
Ông bị lây bệnh từ máy điện toán; vì thế cần phải
tẩy não. Hy vọng não của ông đã có bản sao.
|
- Trên đường về, người cha bảo con ghé vào quán rượu gần nhà để uống chút đỉnh. Trong quán rượu, ông ta nói với tất cả mọi người rằng mình sắp chết vì bệnh AIDS. Thấy vậy, người con thắc mắc:
- Bố bị ung thư cơ mà, tại sao lại nhận mình bị AIDS?
- Bố không muốn kẻ nào léng phéng với mẹ con sau khi bố qua đời.
***
Một cậu bé 3 tuổi tiến đến gần một phụ nữ mang bầu trong khi chờ mẹ cậu khám bác sĩ. Cậu tò mò hỏi:
- Tại sao bụng cô to thế?
- Người phụ nữ trả lời: À, cô đang có em bé.
- Chắc chắn là như vậy rồi.
- Cậu bé hỏi tiếp: Nó có phải là một đứa bé ngoan không cô?
- Ồ, dĩ nhiên rồi, cháu ạ.
- Cậu bé lại càng ngạc nhiên hơn: Thế thì tại sao cô lại nuốt nó vào bụng???
***
Sau khi chẩn bệnh, bác sĩ nói:
- Chẳng nhẽ vừa mới loáng một cái mà đã chết rồi ư? Cô zợ bệnh nhân gào lên:
- Trời ơi! Anh ấy chết rồi sao?
- Xin cô bình tĩnh. Tôi còn đang tự hỏi xem vấn đề ở anh ta hay ở cái đồng hồ chết tiệt này.
***
Một bà nọ mắc chứng rối loạn tuần hoàn chữa trị bằng nhiều loại thuốc mà không khỏi. Nghe nói bệnh này có thể điều trị bằng thôi miên, nên bà cũng thử xem sao.
Ông thày thôi miên nhìn xoáy sâu vào mắt bệnh nhân và bảo:
- Bà hãy nhắc lại lời tôi: "Tôi đã khỏi bệnh! Đã khỏi bệnh!"
Bệnh nhân reo lên:
- Tôi đã khỏi bệnh!
- Xin bà trả 500 đôla! Ông thày thôi miên nói.
Bà ta liền nhìn sâu vào mắt đại phu, niệm thần chú:
- Tôi đã trả tiền rồi, thầy hãy lập lại!
- Vâng! Bà đã trả tiền rồi!".
***
Bác sĩ tâm thần vào phòng thấy một bệnh nhân đang treo lơ lửng trên xà nhà bằng 2 chân, giống như một con dơi, thì liền hỏi nguyên nhân, và được y tá trực giải thích:
- Ông ta bị bệnh hoang tưởng, tự coi mình là cái bóng đèn...
- À thì ra thế; nhưng phải tìm cách mang ông ta xuống, kẻo rớt bể đầu thì sẽ rầy rà cho bệnh viện.
-Thực sự tôi không phải là bác sĩ,
mà chỉ là nhân viên hành chánh.
-Không sao, tôi cũng không phải là bệnh nhân,
mà là luật sư của ông bác sĩ!
|
Nghe xong, y tá trả lời tỉnh queo:
- Nhưng nếu mang ông ta xuống thì căn phòng này sẽ tối thui ạ!
***
Bệnh nhân hỏi bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, lẽ nào phần còn lại của cuộc đời tôi phải tránh xa mọi sự cám dỗ như rượu chè, cờ bạc, phụ nữ?
- Không, khi cụ 70 tuổi như hiện nay thì mọi sự cám dỗ ấy sẽ tự động tránh xa cụ.
***
- Champagne, trứng cá đen... Nếu bác sĩ của tôi thấy tôi đang thưởng thức những thứ này, chắc ông ấy sẽ giận điên lên!
- Tại sao vậy? Bộ ông ấy bắt anh kiêng cử hả?
- Không, tôi đang nợ lão ta 1000 đôla.
***
Ông chồng nói với nha sĩ:
- Càng đơn giản càng tốt, thưa bác sĩ. Không cần phải gây mê hay tiêm thuốc giảm đau gì hết. Ông cứ nhổ phắt cái răng sâu ra là được.
- Nha sĩ thán phục: Giá mà bệnh nhân nào cũng chịu đau giỏi như anh thì quá tốt. Nào, chỉ cho tôi chiếc răng sâu!
- Lập tức, ông chồng quay sang zợ:
- Em yêu, cho bác sĩ xem cái răng sâu đi! (Thằng chồng hà tiện này muốn nhổ răng cho zợ chứ không phải cho hắn).
***
Tại một bệnh viện tâm thần nọ, để kiểm tra lần cuối trước khi cho bệnh nhân xuất viện các bác sĩ bèn bàn nhau vẽ một cái cửa giả lên tường rồi bảo: "Ai mở được cánh cửa này thì có thể về nhà”.
- Tại sao anh lại cười? Hắn đáp tỉnh bơ:
- Tại bọn họ ngu quá!
Các bác sĩ mừng thầm, nhưng để chắc ăn nên hỏi tiếp:
- Tại sao anh lại bảo bọn họ ngu? Anh này bèn tụt quần xuống và nói:
- Tại vì tui giữ cái chìa khóa đây này, làm sao mà chúng mở được".
***
Bác sĩ nói với một vô địch thể thao:
- Anh sốt cao quá!
- Bao nhiêu thưa bác sĩ?
- 41 độ.
Bên tay phải là tim cũ, còn bên trái là trái hiến tặng, đúng không?
|
- Thế kỷ lục thế giới là bao nhiêu?
***
Chí Phèo than với bác sĩ tâm lý:
– Thưa bác sĩ, mọi thứ trong cuộc sống của tôi thay đổi quá nhiều và nhanh chóng, tôi cảm thấy vô cùng khó khăn để thích nghi được với hoàn cảnh mới.
Bác sĩ ôn tồn hỏi:
– Vấn đề đó đến từ khi nào?
– Từ khi bạn gái tôi có thai.
– Tôi nghĩ trở thành một người cha là một bước ngoặt lớn của cuộc đời, có nhiều thay đổi là chuyện tất nhiên. Nhưng hãy nói cho tôi nghe cụ thể anh đã trải qua những thay đổi gì?
Anh chàng thở dài:
- Đổi chỗ ở, nơi làm việc và cả số điện thoại nữa!
- !?!
(36 chước: chạy là tốt nhất).
***
Thấy cơ thể mình có nhiều biểu hiện bất thường, một phụ nữ đi khám bệnh và được bác sĩ cho biết đã có thai. Cô ta giận dữ nói với bác sĩ rằng điều đó không thể xảy ra được vì chồng bà đã đi lao động “xã hội chủ nghĩa” hơn 1 năm nay. Một tuần lễ sau, người phụ nữ đó trở lại phòng mạch, giả lả:
– Xin lỗi bác sĩ, lần trước em quên khuấy mất là cách đây 2 tháng chồng em có về nghỉ phép vài ngày!
Mất ngủ là triệu chứng rất bình thường.
Điều quan trọng là cần phải ngủ nhiều.
|
Ông bác sĩ tủm tỉm cười:
- Cô cố nhớ thêm một chút nữa đi, vì cái thai đã sang tháng thứ tư rồi.
- ?!!
***
Gần đây Chí Phèo cảm thấy mệt mỏi và suy yếu.
Sau nhiều lần zợ thúc giục, hắn cũng quyết định đến gặp bác sĩ. Sau khi chẩn bệnh, bác sĩ nói:
– Tình trạng của anh rất tồi tệ, căng thẳng khiến sức khỏe bị ảnh hưởng nặng nề, nếu cứ kéo dài như thế này sẽ rất nguy hiểm.
Thị Nở lo lắng hỏi:
– Anh ta cần phải tránh căng thẳng trong sáu tháng; cô cầm toa này ra hiệu thuốc để mua.
Trong lúc bà zợ đi mua thuốc, Chí Phèo hỏi:
– Thuốc này tôi nên uống như thế nào, thưa bác sĩ?
– Đây là thuốc an thần, nhưng không phải cho anh, mà là cho zợ anh; bảo bả uống mỗi ngày 3 lần là okay.
– ???
CHỦ QUAN
Trước
đây tôi đã nói với bạn rằng ngôn từ là cái gì rất giới hạn. Cần phải
nói thêm chút nữa rằng: có những từ ngữ không nói lên cái gì cả. Lấy thí
dụ, tôi là một người Ấn Độ - tôi là tù nhân chiến tranh ở Pakistan.
Người ta bảo tôi :
“Được, hôm nay chúng tôi sẽ đưa anh ra biên giới để anh được nhìn thấy đất nước anh”. Và thế là họ đưa tôi đến biên giới. Tôi nhìn qua bên kia đường ranh và nghĩ : “Ôi, quê hương tôi, đất nước đẹp tuyệt vời. Những xóm làng, cây cối, núi đồi đó… là tổ quốc tôi. Ôi, tổ quốc ơi !”. Một lát sau, anh cảnh vệ cho biết : “Ồ, xin lỗi, ta lầm lẫn rồi. Phải đi thêm mười dặm nữa mới tới đường ranh”.
Thế là tôi đã cảm xúc về cái gì ? Trơn lu bạch tuộc ! Tôi đã bám víu có
một từ: Ấn Độ. Nhưng cây cối không phải là Ấn Độ; cây là cây. Thật ra,
chẳng có đường ranh cũng chẳng có biên ải. Chúng được nặn ra bởi đầu óc
con người - và thường là bởi những chính khách ngu đần và tham lam.
Đất
nước tôi vốn là một nước, bây giờ đã thành bốn. Không khéo mai mốt lại
thành sáu. Bấy giờ sẽ có sáu lá cờ, sáu quân đội. Bạn hiểu tại sao tôi
không bao giờ chào một lá cờ. Tôi khinh bỉ mọi lá quốc kỳ vì chúng là
những ngẫu tượng. Chúng ta nghiêng mình trước cái gì? Tôi chào con
người, tôi không chào một lá cờ với một quân đội bu quanh nó.
Lá
cờ nằm ở trong đầu người ta. Nói cho cùng, có cả ngàn từ ngữ trong từ
điển của chúng ta chẳng có chút gì tương ứng với thực tại. Thế nhưng
chúng ta lại khơi trào cảm xúc - làm cho chúng ta nhìn thấy những thứ
không hề có. Chúng ta thực sự thấy núi sông Ấn Độ, con người Ấn Độ trong
khi những cái ấy không hề có. Có chăng là sự điều kiện hóa nhãn Mỹ của
bạn và sự điều kiện hóa nhãn Ấn Độ của tôi. Và đấy không phải là chuyện
hay ho gì.
Ngày
nay tại những nước thế giới thứ ba; người ta nói nhiều đến “hội nhập
văn hóa”. Cái gọi “văn hóa” ấy là gì? Từ ngữ này làm tôi không mấy ưa.
Chẳng phải là nó bảo bạn nên làm điều chi đó vì bạn đã được qui định
phải làm thế đó sao ? Chẳng phải là bạn phải cảm nghĩ như bạn đã được
qui định để cảm nghĩ đó sao? Đó là cái gì nếu không là máy móc ?
Hãy
tưởng tượng một em bé Mỹ được một đôi vợ chồng Nga nhận làm con nuôi,
và được đưa về Nga. Nó không hề hay biết rằng nó vốn là người Mỹ. Nó lớn
lên nói tiếng Nga, sống và chết cho đất mẹ Nga yêu dấu; nó thù địch
người Mỹ. Nghĩa là đứa trẻ bị niêm trong một nền văn hóa, nó bị chìm
trong một lối nghĩ. Nó nhìn đời qua lăng kính của nền văn hóa đó.
Ồ,
giả như bạn mặc văn hóa như mặc áo quần thì đó sẽ là điều hay. Phụ nữ
Ấn Độ vận sari nhưng phụ nữ Mỹ thì không, còn phụ nữ Nhật Bản thì vận
kimono. Và chẳng ai đồng hóa những phụ nữ ấy với y phục của họ. Thế
nhưng đối với văn hóa thì bạn lại muốn gắn chặt hơn nhiều. Bạn tự hào về
văn hóa của bạn. Người ta dạy bạn tự hào như thế. Ta rất nên đào sâu
điểm này. Một tu sĩ dòng Tên - bạn tôi - tâm sự với tôi : “Mỗi khi gặp một người ăn xin hay một người nghèo, tôi không thể không bố thí cho họ. Điều đó tôi học được từ mẹ tôi”.
Quả vậy, thân mẫu anh ta không bao giờ từ chối một người nghèo đến gõ cửa. Tôi bảo anh :
“Này Joe, cái đó không phải là nhân đức; đó là một sự chẳng đặng đừng. Điều đó tốt theo cái nhìn của những người ăn xin; tuy nhiên nó vẫn là sự miễn cưỡng”.
Tôi lại nhớ đến một tu sĩ dòng Tên khác đã nói với chúng tôi tại một cuộc họp tỉnh dòng ở Bom-bay: “Tôi năm nay 80 tuổi; vào dòng Tên đã 65 năm. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ giờ cầu nguyện mỗi ngày, chưa bao giờ”.
Bạn nghĩ sao? Đó có thể là điều rất đáng thán phục hoặc cũng có thể là
một cái ách. Không có công trạng gì trong đó nếu chỉ là một sự máy móc. Nét đẹp của một hành động không nằm ở chỗ nó được kiên trì lặp đi lặp lại mà nằm ở sự cảm kích, ở sự phán đoán minh bạch và ở sự hành xử chính xác.
Tôi
có thể đáp ứng người ăn xin này và nói “không” với người ăn xin khác.
Tôi không bị qui định hay đóng khung bởi những cảm nghiệm trước đây hay
bởi nền văn hóa của tôi. Không ai đóng ấn nơi tôi, hoặc nếu người ta có đóng ấn thì tôi cũng không dựa vào dấu ấn đó nữa.
Nếu bạn đã có một kinh nghiệm không tốt về một người Mỹ nào đó, hoặc
bạn bị cắn bởi một con chó nào đó, hay bạn bị lợm bởi một món ăn nào đó -
thường là từ đó về sau bạn bị kinh nghiệm ấy chi phối ám ảnh.
Nhưng điều đó không hay chút nào đâu ! Bạn cần phải được giải phóng khỏi
những chi phối ấy. Đừng kè kè mang theo bên mình những kinh nghiệm của
quá khứ. Thật vậy, cả những kinh nghiệm tốt cũng đừng mang theo. Hãy học
cho biết như thế nào là kinh nghiệm đầy đủ về một sự vật, rồi quẳng đi
và bước tới, hoàn toàn thong dong. Hành trang càng nhỏ bạn càng dễ “chui
qua lỗ kim”.
Bạn
thừa biết sự sống vĩnh cửu là gì rồi đấy. Sự sống đó là bây giờ - cái “
bây giờ ” ở ngoài thời gian. Chỉ có thế bạn mới đi vào sự sống vĩnh cửu
được. Ác thay, chúng ta lại mang vác đủ thứ lỉnh kỉnh theo mình. Chẳng
bao giờ chúng ta buồn nghĩ đến chuyện giải phóng mình, vứt bỏ hành lý để mình được là mình.
Rất tiếc là đâu đâu tôi cũng gặp những người Hồi giáo dùng tôn giáo của
họ, phụng tự vào kinh Coran của họ để tự cản trở họ trong cuộc giải
phóng nói trên. Các tín đồ Ấn giáo cũng thế và các tín đồ Kitô giáo cũng thế.
Bạn
có hình dung được một con người không còn bị chi phối bởi những ngôn
từ, ý niệm sẽ thế nào không ? Bạn có thể tung hứng vô số ngôn từ với anh
ta và anh ta chỉ đáp lại bằng một sự thản nhiên. Bạn xưng :“Tôi là Hồng
y Tổng giám mục X.Y.Z”, anh ta chỉ thản nhiên như không. Anh ta sẽ nhìn
bạn như bản chất của bạn. Nhãn hiệu không lung lạc được anh ta.
Linh mục Anthony de Mello, SJ
SÊN BIỂN
Con Cừu lá (thuộc họ Sên biển)
dễ thương này có tên Khoa học là Costasiella Kuroshimae. Chúng ăn tảo
biển, và có thể quang hợp, cơ thể phát sáng màu xanh lá cây khi ở dưới
nước.
Glaucus Atlanticus được gọi với cái tên rất mỹ miều: "Thiên thần màu xanh".
Loài sên có tên Janolus Fuscus trông như những cánh hoa dưới nước.
"Em" Dirona Albolineata nổi bật với màu hồng cam nhạt.
Loài Sên biển Cadlinella ornatissima.
Sên lá Elysia Chlorotica.
Sên thỏ Acanthodoris pilosa.
Janolus Barbarensis.
Chromodoris Alius
Flabellina Iodinea
Elysia Crispata.
Acanthodoris Lutea.
Subscribe to:
Posts (Atom)