Kiều Trinh Ơi Hỡi Kiều Trinh!
Mẹ đặt tên em Vũ Kiều Trinh
Bề ngoài dáng vẻ cũng khá xinh
Da mịn môi hồng răng ngà trắng
Nhìn vào cứ tưởng là minh tinh.
Kiều Trinh em vốn con nhà nòi
Một lũ hại dân thối tựa giòi
Cha làm văn hóa i tờ rít
Cũng chiếm cho con chỗ để ngoi.
Truyền hình mỗi tối em thượng đài
Miệng mồm gang thép dễ mấy ai
Dạy dỗ dân sống đời văn hóa
Bỏ thói hang hầm thuở bán khai.
Cậy thế có cha là cán nhà
Nhiều lần em xuất ngoại đi xa
Nước đến đầu tiên là Thụy Điển
Mang chuông rung dạo nước người ta
Chiều chiều em quanh quẩn phố vui
Trổ nghề xã nghĩa đã luyện trui
Chân em rảo các khu buôn bán
Hàng hóa thơm tho ngửi thấy mùi
Hai bàn tay em mười ngón thon
Mi em chớp chớp mắt ve tròn
Em quơ hàng hiệu nhanh như chớp
Dấu gọn trong người mấy món ngon
Em thích xài đồ xứ văn minh
Món nào vừa ý em cứ rinh
Mặt em hí hửng lòng em sướng
Tay nghề khổ luyện đem ra binh
Xui cho em bị bắt quả tang
Trong áo em dấu mấy món hàng
Phăng phăng ra cửa tiền không trả
Tội cắp rành rành chẳng phải oan
Em đại diện “văn hóa” nước nhà
Gọi là xã hội chủ nghĩa ta
Đến xứ người trổ tài chôn chỉa
Còn gì để nói: thật thối tha….
Lần khác em bay qua Giơ Ne (Genève)
Bộ vó bên ngoài trông rất le (l’air)
Đại diện quốc gia “đầy văn hóa”
Rác rến trong đầu được giấu che.
Bẩm sinh có thói thích ăn hàng
Mò mẫm em đi vào cửa tiệm
Mặt mày lấm lét nhìn dọc ngang.
Hàng hiệu quanh em đẹp quá chừng
Ước gì em có để diện chưng
Lên ảnh ti vi em ngời sáng
Mẹ cha ắt cũng phải vui mừng.
Dạo quanh lắm lúc em tiện tay
Chôm chỉa cho vô một bụng đầy
Ai biết được, em đang có chửa
Bày mưu tính kế em quả hay.
Đảng đã dạy em khôn hơn người
Làm “văn hóa”để thiên hạ cười
Ảo thuật đôi tay: chôm đủ thứ
Hiện hình em, đúng giống đười ươi.
Mỗi đêm em cứ hót trên đài
Nói dài nói dóc lại nói dai
Văn hóa truyền nghề đi ăn cắp
Việt Nam xã nghĩa một không hai…
Phong Châu
No comments:
Post a Comment