CÁI NHÀ
Dân hạnh phúc ở căn nhà rách
Gió thênh thang phên vách trống không
Bao năm góp sức chung lòng
Quyết xây cho đảng cờ hồng phất cao.
Đảng thì ở lầu cao cửa rộng
Ghế nạm vàng lồng lộng ngôi cao
Dân nghèo cũng chẳng làm sao
Đói cơm rách áo đảng nào có lo
Đảng sau trước quanh co dối trá
Quyết dựng xây chắp vá thiên đường
Của dân cướp hết ruộng nương
Nên dân gọi đảng là phường lưu manh
Tay đã nhuốm hôi tanh mùi máu
Dùng búa liềm cắt thấu ruột gan
Giang sơn một giải phá tan
Lại toan tính chuyện đầu hàng bắc phương
Đối với dân tính toan hiểm độc
Tám lăm năm lừa lọc quá hay (1930-2015)
Chiến trường trai trẻ phơi thây
Ruộng đồng con trẻ kéo cày thay trâu
Giải phóng ở nơi đâu chẳng thấy
Xẻ tài nguyên nát bấy chia nhau
Đất đai, biển hiến cho Tàu
Dân làm nô lệ cơ cầu khắp nơi
Với giặc Tàu sợ mích lòng nhau
Quan thầy, đầu cúi thật sâu
Thành đô chịu phép chư hầu ngoại bang
Đảng búa liềm rõ ràng bán nước
Ải Nam Quan đón rước giặc vào
Hay cho đỉnh trí tuệ cao
Buôn dân bán mước trời nào có tha
----------------
CÁI QUẦN
Cái quần là quần của ta
Cớ sao nó đã ta bà đi đâu
Hay là đảng đã tịch thâu
Góp vô công quỹ năm châu đại đồng
Bác Hồ có hiểu cho không?
Đành để cho bác tồng ngồng vậy thôi
Gió lăn tăn mát bác ơi
Râu ria của bác rạng ngời đảng ta
Nắng mưa xin bác đừng la
Vinh quang tột đỉnh, đảng ta một lời
Những lời bác dặn nhớ đời
Tiến tới vô sản là nhời bác khuyên
Đại đồng thế giới thần tiên
Tiến lên xã nghĩa khắp miền bác ơi
Chiều chiều đi con dạo chơi
Đầu đội nón rách, dưới thời chân không
Phía sau lồng lộng đôi mông
Tay nâng liềm búa cờ hồng đẹp xinh
Muôn năm cờ của đảng mình
Liềm dùng rạch áo tận tình dân ta
Búa đập nát cửa tan nhà
Cờ đảng thấm máu gọi là cờ chi?
Hiên ngang con vẫn bước đi
Không quần chẳng áo thị phi mặc người
Suối vàng chắc bác mỉm cười
Đất nước vô sản người người tiến lên
Dựng xây xã nghĩa vững bền
Từ ngày có đảng tênh hênh thế này
Cờ bay phất phới cờ bay
Quần con cũng đã tuột bay theo cờ
Đây là thật chẳng phải mơ
Không quần không áo cũng nhờ đảng ta.
Phong Châu
No comments:
Post a Comment