Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền
sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ
thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có
nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến
xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát
vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.
Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí
này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của
mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.
Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của
bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy
nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.
Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt
nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty
lớn xin việc.
Nhưng những công ty này không hiểu vì
lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên
tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc,
không nhận người nước ngoài.
Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến
bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ
chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.
“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt
chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng
tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực
ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.”
“Vậy tại sao công ty ngài lại không
tuyển dụng tôi?”
“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng
của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ
vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được
đăng luận văn trên báo như tôi sao?”
“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng
đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến
đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến
và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau
đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”
“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”
“Không, không thưa cô. Tôi không thể
chấp nhận lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc
trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.”
“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng
tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong
quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều
công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu
cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực
phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám
sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi
không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm
chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”
Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy
hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị
giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí
tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.
No comments:
Post a Comment