Chỉ nghe một câu ngắn ngủi này thôi là người dân miền Nam ngày trước ai
cũng biết và nghĩ ngay tới chương trình Chiêu hồi của chính phủ Việt Nam
Cộng hòa trước 75.
Tung cánh chim tìm về tổ ấm
nơi sống bao ngày giờ đằm thắm
nhớ phút chia ly, ngại ngùng bước chân đi
luyến tiếc bao ngày xanh
Đó là 4 câu đầu của bài hát "Ngày Về" của Hoàng Giác mà người miền Nam ngày trước ai cũng nằm lòng.
Ngày về là một bài hát nổi tiếng, tiêu biểu của loại nhạc tiền chiến do nhạc sĩ Hoàng Giác sáng tác năm 1947.
Đầu năm 1945, khi mới 21 tuổi, Hoàng Giác viết bài hát đầu tiên, bài Mơ hoa.
Đây là bài hát được nhiều người biết đến và yêu thích nhất trong những
sáng tác của ông. Nhưng bài mà ông tâm đắc nhất là bài Ngày về. Cũng năm
1945 đó, Cách mạng tháng Tám chống Pháp bùng nổ, cũng như những người
yêu nước chống ngoại xâm lúc ấy, Hoàng Giác hăng hái tham gia. Đến khi
toàn quốc kháng chiến, ông tham gia Đoàn Tuyên truyền xung phong và
tuyệt phẩm Ngày Về được ra đời sau đó, vào những ngày cuối
năm 1946. Hoàng Giác đã làm bài này trên đường trở về thăm gia đình sau
những chuyến đi công tác xa nhà.
Lời 1:
Tung cánh chim tìm về tổ ấm
nơi sống bao ngày giờ đằm thắm
nhớ phút chia ly, ngại ngùng bước chân đi
luyến tiếc bao ngày xanh.
Tha thiết mong tìm về bạn cũ
nhưng cánh chim mịt mùng bạt gió
vắng tiếng chim xanh ngày vui hót tung mây
mờ khuất xa xôi nghìn phương
Trên đường tha hương, vui gió sương
riêng lòng ta mang mối nhớ thương
âm thầm thương tiếc cho ngày về
tìm lại đường tơ nay đã dứt
Nghe tiếng chim chiều về gọi gió
như tiếng tơ lòng người bạc phước
nhắp chén men say còn vương bóng quê hương
dừng bước tha hương lòng đau.
Lời 2:
Trong bốn phương mờ hàng lệ thắm
mơ đến em một ngày đầm ấm
nhớ phút chia phôi cùng ai dứt đau thương
tìm đến em nay còn đâu.
Năm tháng phai mờ lời hẹn ước
trong gió sương hình người tình mến
oán trách ai quên lời thề lúc ra đi
thôi ước mơ chi ngày mai
Phong trần tha hương bao nhớ thương
tim buồn ta mơ đôi bóng uyên
lưng trời âu yếm bay tìm đàn
lòng nguyện giờ đây quên quên hết
Ta sống không một lời trìu mến
như bóng con đò lạc bến
lờ lững trôi qua cùng ngày tháng phôi pha
duyên kiếp sau ta chờ mong.
Mượn hình ảnh con chim lạc đàn, tác giả bộc lộ nỗi nhớ nhung gia đình,
quê hương, bạn bè và người thương: “Tung cánh chim tìm về tổ ấm, nơi
sống bao ngày giờ đằm thắm, nhớ phút chia ly, ngại ngùng bước chân đi,
luyến tiếc bao ngày xanh”. Nội dung bài hát xoáy vào nỗi đau của người
tình bị thất hẹn và kết thúc bằng lời than thở, ví số phận cô đơn của
mình “như bóng con đò lạc bến, lờ lững trôi qua cùng ngày tháng phôi
pha”.
Tác phẩm của Hoàng Giác không chỉ có Mơ hoa và Ngày về mà còn có Lỡ cung đàn, Quê hương, Hương lúa đồng quê, Bóng ngày qua,... và ba ca khúc hợp soạn với nhạc sĩ Nguyễn Thiện Tơ là Tiếng hát biên thùy, Qua bến năm xưa và Trên đường về.
Cũng như một số nhạc sĩ cùng thời như Đoàn Chuẩn, Đặng Thế Phong, Doãn
Mẫn,... gia tài âm nhạc của Hoàng Giác không vĩ đại nhưng ông đã chứng
minh một điều là trong nghệ thuật, số lượng tác phẩm không hẳn là yếu tố
quyết định. Hoàng Giác có khoảng 20 bài hát, mỗi bài hát gắn liền với
những kỷ niệm, là những cảm xúc chân thật của con người ông về cuộc đời,
điều mà ông cho là quan trọng nhất khi sáng tác. Mơ hoa là một cuộc tình nhỏ, trong sáng của người thanh niên vừa bước vào đời; Quê hương là cảm xúc khi đi qua những vùng quê trong kháng chiến chống Pháp; Ngày về là
nỗi lòng của kẻ đi xa nhớ về tổ ấm gia đình. Tất cả đều là những nỗi
niềm tâm sự của ông với cuộc đời. Mỗi bài hát có một số phận và nhạc sĩ
Hoàng Giác vẫn luôn thấy say mê, hạnh phúc bởi những mảnh đời đó. Ông
như một cánh chim bạt gió, luôn khao khát được trở về với trời xanh.
Định mệnh đã đưa đến cho nhạc sĩ Hoàng Giác một người vợ tuyệt vời để
đồng cam cộng khổ, để làm điểm tựa tinh thần cho ông trong giai đoạn lao
đao nhất của đời ông.
Năm 1951, song thân của Hoàng Giác cậy nhờ mai mối đi hỏi cô Kim Châu
cho con trai họ. Cũng có người can ngăn bố mẹ nàng không nên gả con gái
cho “thằng nghệ sĩ nghèo rớt mồng tơi”. Thế nhưng có ai biết được ước mơ
của nàng, và nàng đã hân hoan chấp nhận lời cầu hôn. Thế là người đẹp
Kim Châu trở thành bà Hoàng Giác năm 19 tuổi. Cả Hà Nội xôn xao. Bao
nhiêu chàng trai thất vọng.
Nói về sắc đẹp, bà Kim Châu được tôn vào hàng giai nhân đất Hà thành.
Biết bao chàng công tử phong lưu cầu cạnh được kề cận bên người đẹp, thế
nhưng bà Kim Châu đã rũ bỏ tất cả để về nâng khăn sửa túi cho chàng
nhạc sĩ tuy nghèo nhưng rất mực tài hoa, đúng như ước nguyện của mình.
Cuộc sống êm đềm của đôi vợ chồng Hoàng Giác kéo dài được khoảng hơn 15 năm thì tai họa ập xuống. Tuyệt phẩm Ngày về là niềm hạnh phúc và cũng là tai ương cho tác giả.
Lý do chỉ vì ngày ấy chính quyền miền Nam chọn bài Ngày về của ông làm nhạc hiệu cho chương trình “Tiếng chim gọi đàn”,
chương trình Chiêu hồi của chính phủ VNCH. Nhà cầm quyền miền Bắc dị
ứng với chuyện này nên đã không những chỉ gây cho tác giả nhiều khó khăn
mà cả gia đình của ông cũng chịu nhiều hệ lụy.
Chúng ta hãy chỉ cần căn cứ vào những lời sau đây của báo chí trong nước gần đây hé lộ ra chuyện này là cũng đoán được tai họa đã giáng xuống cho gia đình ông nặng nề cỡ nào: “Tai
họa này đã biến bà Kim Châu từ một người vợ yếu đuối đã tự gắng gượng
và trở thành lao động chính, một mình bà phải chạy vạy, lo toan chuyện
cơm áo để nuôi sống chồng con. Đằng đẳng suốt bao nhiêu năm trời bà cặm
cụi may vá, đan len thuê kể cả phết hồ dán bao bì. Bà không từ chối bất
cứ việc gì, cho dù là nhỏ nhặt hoặc lao nhọc, miễn sao đem lại cho bà
chút tiền để khả dĩ mua được thức ăn nuôi sống gia đình. Cực khổ như thế
nhưng đó cũng là thời gian bà cảm thấy rất hạnh phúc, vì bà không chỉ
được chia sẻ hoạn nạn với ông mà còn thấy... ông che mặt khóc khi chứng
kiến vợ mình quá cơ cực”.
Đó là một phần đời chao đảo của người nghệ sĩ già khá trầm lặng này. Ông
bà Hoàng Giác năm nay đã 88 tuổi, vẫn còn sống ở VN và vẫn sống thầm
lặng từ đó đến giờ. Phải chăng ông mang nặng một tâm sự bấy lâu nay và
đang nuối tiếc một điều gì đó?
Trong thời chiến, bài hát Ngày về thường được phát trên
loa phóng thanh, trên trực thăng, trên thuyền bè nhằm kêu gọi những
người lầm đường lạc lối hồi chánh, trở về với chính nghĩa, với dân tộc.
Lời và nhạc của bài hát thật mượt mà và lai láng tình cảm, dễ xúc động
lòng người.
Chiêu hồi là một chương trình do chính phủ VNCH đề ra để kêu gọi các
thành phần của Mặt trận Giải phóng miền Nam và bộ đội miền Bắc buông
súng quay về với chính phủ VNCH để hợp tác hoặc trở về với gia đình để
làm ăn sinh sống trong chính thể Tự Do của miền Nam.
Chương trình này thời gian đầu trực thuộc Bộ Công dân vụ và một thời mang tên “Phong trào Chiêu tập Kháng chiến Lầm Đường”.
Sau năm 1963, phân ban Chiêu hồi đổi qua trực thuộc Phủ Thủ tướng. Năm
1965, chuyển sang Bộ Thông tin. Sang thời Đệ nhị Cộng hòa thì chính phủ
nâng Phủ Đặc ủy Dân vận Chiêu hồi thành Bộ Chiêu hồi riêng để điều hành
hệ thống Chiêu hồi trên khắp 44 tỉnh thành của bốn vùng chiến thuật. Mỗi
tỉnh thì có một Ty Chiêu hồi.
Phương tiện để thực hiện chương trình nầy bao gồm phát thanh, rải truyền
đơn bằng phi cơ hoặc nhồi truyền đơn trong đạn pháo để bắn vào vị trí
trú ẩn của VC, cũng như thành lập các đội võ trang tuyên truyền. Ngoài
ra, chính phủ còn tìm cách thả dù xuống mật khu VC các radio nhỏ để bắt
nghe chương trình phát thanh chiêu hồi, giúp người nghe hiểu rõ chính
sách của chính phủ, khuyến khích họ mạnh dạn chọn con đường hồi chánh.
Năm 1967 chính phủ miền Nam đưa ra chính sách “Đại đoàn kết”.
Theo đó, các thành phần hồi chánh không những được đoàn tụ cùng gia
đình, được giúp đỡ để tái định cư mà còn được trưng dụng tài năng tương
xứng với công việc ở bên này chiến tuyến. Chính sách này còn mới mẻ,
chưa mấy tác dụng thì miền Bắc tung ra cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân
năm 1968. Sự kiện này làm gián đoạn chương trình Chiêu hồi vì tình hình
an ninh bất ổn, nhưng đến năm sau thì số lượng hồi chánh lại tăng, đạt
đến con số 47,023 người cho năm 1969.
Người hồi chánh được đưa vào các trại để học tập chính trị trong thời
gian từ bốn đến sáu tuần. Họ được phát quần áo và cung cấp thức ăn, đến
khi xuất trại thì được trả về nguyên quán hoặc định cư ở những vùng ấn
định. Một số tùy theo khả năng chuyên môn thì được kết nạp vào Cục Tâm
lý chiến.
Theo tài liệu của Bộ Chiêu Hồi thì trong thời gian từ năm 1963 đến 1973
chương trình này đã thâu nhận hơn 194,000 người hồi chánh. Điều này cũng
có nghĩa là loại được bấy nhiêu quân đối phương ra khỏi chiến trường.
Những bộ đội về với chính phủ VNCH, trở về với đường ngay lẽ phải, thì gọi là Hồi chánh. Vậy thì những người miền Nam lội ngược ra Bắc, nếu có, thì gọi bằng gì? Hồi tà ư? Đúng vậy! Thử hỏi trong chiến tranh VN, có bao nhiêu người từ bỏ miền Nam tự do để lội ngược ra Bắc?
Có ai dám quả quyết nước VN bây giờ vẫn còn là tổ ấm không? Nếu là tổ ấm
thì tại sao đàn chim cả triệu con đã tất tả rời tổ cách đây 37 năm,
hàng triệu con liều chết bỏ tổ tha phương khắp nơi những năm dài sau đó
và cho đến ngày giờ này, bằng cách này hay cách khác, vô số vẫn lìa tổ
để kiếm ăn và tìm kiếm bến lành để đậu? Ngày nay, không những những con
chim non (du học sinh) túa ra khắp mọi nơi trên thế giới để học hỏi và
để tìm nơi nương nấu, mà những con kênh-kênh, đà điểu và đại bàng (các
quan lớn của chế độ) cũng đang âm mưu lập tổ cho riêng mình ở những
phương trời xa hầu mong cao bay xa chạy một khi “tổ ấm” VN bị động,
không còn bay nhảy múa may được nữa. Người chánh thì ca “Tung cánh chim tìm về tổ ấm”. Người tà thì ca “Tung cánh chim rời xa tổ ấm”.
18 tháng 4 năm 2012
No comments:
Post a Comment