Kính thưa các bạn gần xa,
Tôi xin kể chuyện thờ bà của tôi .
Từ khi tán được nàng rồi,
Mỗi trưa tan học tôi thời theo sau!
Yêu nàng tôi phải lao đao,
Sách đèn bỏ mặc vò đầu làm thơ.
Tặng nàng nàng chẳng thích thơ,
Nàng bắt tôi học hơn mơ với màng,
Cuối cùng tôi lấy được nàng .
Cưới xong tôi mới bàng hoàng hỡi ơi!
Nàng sao dữ tựa thiên lôi!
Mõi khi nàng hét làm tôi ...hết hồn!
Tôi xin kể chuyện thờ bà của tôi .
Từ khi tán được nàng rồi,
Mỗi trưa tan học tôi thời theo sau!
Yêu nàng tôi phải lao đao,
Sách đèn bỏ mặc vò đầu làm thơ.
Tặng nàng nàng chẳng thích thơ,
Nàng bắt tôi học hơn mơ với màng,
Cuối cùng tôi lấy được nàng .
Cưới xong tôi mới bàng hoàng hỡi ơi!
Nàng sao dữ tựa thiên lôi!
Mõi khi nàng hét làm tôi ...hết hồn!
Đì cùng nàng: phải liệu hồn.
Gặp gái mà liếc, ăn đòn, ăn loi!
Lại còn nhiếc móc đủ lời,
Chuyện "ấy" nàng phạt làm tôi muốn khùng!
Quét nhà rửa chén giăng mùng,
Lương tháng nàng giữ nên không có tiền.
Mỗi lân tiêu vặt phải xin!
Vò đầu gãi trán...."tý tiền cà phê".
Bây giờ sang Mỹ mới ghê!
Tưởng rằng thoát nạn ai dè tệ hơn!
Hút bụi cắt cỏ nấu cơm,
Đi chợ mua sắm còn hơn đàn bà.
Lo toan mọi việc trong nhà,
Nhân phẩm: xuống hạng con gà, con heo.
Gặp gái mà liếc, ăn đòn, ăn loi!
Lại còn nhiếc móc đủ lời,
Chuyện "ấy" nàng phạt làm tôi muốn khùng!
Quét nhà rửa chén giăng mùng,
Lương tháng nàng giữ nên không có tiền.
Mỗi lân tiêu vặt phải xin!
Vò đầu gãi trán...."tý tiền cà phê".
Bây giờ sang Mỹ mới ghê!
Tưởng rằng thoát nạn ai dè tệ hơn!
Hút bụi cắt cỏ nấu cơm,
Đi chợ mua sắm còn hơn đàn bà.
Lo toan mọi việc trong nhà,
Nhân phẩm: xuống hạng con gà, con heo.
Than trời, trời ở nơi nao?
Mỗi lần giận vợ trời nào có nghe!
Bây giờ than với bạn bè,
Rủ nhau lập hội lập hè cùng nhau.
Tên nào sợ vợ mời vào,
Riêng chức HỘI TRƯỞNG xin bầu cho tôi.
Chức này bảo đảm suốt đời.
Mỗi lần giận vợ trời nào có nghe!
Bây giờ than với bạn bè,
Rủ nhau lập hội lập hè cùng nhau.
Tên nào sợ vợ mời vào,
Riêng chức HỘI TRƯỞNG xin bầu cho tôi.
Chức này bảo đảm suốt đời.
Chẳng ai tranh chức tranh ngôi làm gì.
Ngọc Trân
Đừng Tưởng
Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ cao là sáng cứ tu là hiền.
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù
Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là chịu cứ ừ là ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần.
Đừng tưởng cứ mới là tân
Cứ hứa là chắc , cứ ân là tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to .
Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua.
Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm dền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than .....!
Đừng tưởng cứ nghèo là hèn
Cứ sang là trọng , cứ tiền là xong
Đừng tưởng quan chức là rồng
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì .
Đời người lúc thịnh lúc suy
Lúc khỏe , lúc yếu , lúc đi lúc dừng
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau .
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước , tình sâu nghĩa bền
Ai ơi nhớ lấy đừng quên .........
Từ Intenet
Từ Intenet
No comments:
Post a Comment