Tuesday, March 1, 2016

BÊN TRỜI THƯƠNG NHỚ (Cao Thy-Yên)

Kính dâng Mẹ Việt Nam
Hương hồn tứ thân phụ mẫu - Các anh chị
Cho hiền nội - Các con + Các chiến hữu và bằng hữu của tôi:
Trắng đen mái tóc nhuốm màu
Trải qua bao cuộc bể dâu đoạn trường
Quê nhà khuất bóng tà dương
Mỏi mòn đôi mắt cuối đường đợi mong
Cao Thy-Yên
           
Phi lộ:
… Quê hương trong tôi là những kỷ niệm, những tiếc nuối không nguôi.  Tháng Chạp năm 1994 vào những ngày giáp Tết, tôi rời Tổ quốc mến yêu, khi con chim sắt cất cánh lượn một vòng trên không phận Tân Sơn Nhất và mất hút trong không gian và vẫy tay giã biệt Sài gòn. Tôi biết rằng mình đã đánh mất một cái gì quý giá nhất trên đời, đó là hai tiếng quê hương. Mặc dầu nơi vùng đất mới đã cho những ưu đãi gấp bội, nhưng lúc nào cũng canh cánh trong lòng môt ước mơ là sẽ có ngày trở lại quê xưa  nơi chốn đã cho tôi một trời kỷ niệm. Nhắc đến kỷ niệm phải là một thời đèn sách cùng bạn bè chia nhau chữ nghĩa.   Tất cả nay chỉ là hoài niệm một quê hương đã bỏ lại bên trời với những kỷ niệm hằn sâu trong tâm thức. Nhớ ngôi trường trung học bên cạnh dòng sông Ly–Ly  ngoằn ngoèo tắm mát mảnh trăng hoang những mùa hè rực lửa, đong đưa hình bóng lũy tre xanh trên sóng nước. Nhớ những mùa lũ tháng mười đợi em chiều tan học và đôi bờ đất nuôi sống những dân quê hai mùa mưa nắng. Nhớ những đêm trừ tịch cả nhà ngồi bên bếp âm đêm giao thừa chờ đợi cái giây phút thiêng liêng của ngày đầu năm mới. Nhớ khu rừng hoang những chiều đuổi bướm hái hoa nơi cha mẹ ngủ giấc ngàn thu, nhớ bến Hàn Giang và những thu vàng đạp trên lá me khô những chiều bách phố.  Nhớ  mùa Xuân rã đám cùng bạn bè và chiến hữu gánh chịu nỗi đau mất nước trong lao lý  tủi nhục. Tất cả bây giờ đã đổi thay ở một góc trời cùng những mùa trăng cổ độ, và chỉ còn lại trong tôi một hồi ức khó quên ở  “bên trời thương nhớ”.

Cao Thy Yên – Tên thật Cao Hữu Thiên
Sinh năm 1948 (theo khai sinh)
Cựu CBXD/NT/HO 31
Đến Mỹ tháng 1 Năm 1995
Định cư tại Thành phố Tacoma/WA
Địa chỉ liên lạc: 9502 McKinley,Ave
Tacoma- WA-98445
Email.caohuuthien1948@gmail.com

Nỗi buồn tháng Tư
Tháng tư đất nước đổi ngôi
Tình em chừ cũng rã rời đau thương
Còn ta gãy gánh giữa đường
Trái đau rụng kín giữa vườn tương lai
Ngày đi cay đắng chạy dài
Chừng như muối xát vơi đầy tâm tư
Từ khi cất bước giã từ
Bóng trăng hôn nhẹ lên bờ tóc xanh
Xa nhau như lá xa cành
Dấu chân kỷ niệm rêu xanh, đá mòn
Đưa em  trở lại cô thôn
Bình minh buổi sáng tiễn hồn đêm đen
Tháng Tư trăng lại thắp đèn
Ve kêu ngày ấy, phượng len lén buồn
Cùng nhau về lại Sài gòn
Quê hương mình sẽ không còn cộng nô…
Tiên Lãnh  tháng 4/76

Qua trường cũ
Về ngang qua trường cũ
Lá me vàng cuối thu
Trường xưa không còn nữa
Trời buồn, trời đổ mưa

Phố quen chừ khác lạ
Ta từ độ chia xa
Chưa một lần trở lại
Ký ức chẳng mờ phai

Cột cờ xưa còn đó
Phất phơ màu máu đỏ
Cổng ngõ đã thay tên
Nhớ mãi chẳng hề quên

Về ngang qua trường cũ
Dáng dấp một mùa Thu
Em áo dài trong nắng
Đã biền biệt hơi tăm

Em như làn khói mỏng
Bay khắp trời mênh mông
Bỏ nguồn xa kỷ niệm
Đánh mất tuổi hồn nhiên

Trở về qua trường cũ
Nắng hoe vàng cuối thu 
Ngày nào ta có nhau
Nghe sóng vỗ quanh bờ 

Những trưa hè Cổ Viện*
Về ngang qua trường cũ
Nhớ mãi một mùa thu
Mưa bay chiều tan học
Em áo dài, tóc ngắn
Ướt đẫm chiều mưa giăng.
(*) Cổ Viện Chàm nhìn ra sông Hàn bên cạnh trường Sao Mai Đà Nẵng

Hai mùa mưa nắng
Phỏng theo Thơ Thành Tài; Tặng Lê Sơn Thạch và Hương Bình Giang
Nhớ quê xưa hai mùa mưa nắng
Và Sài Gòn lúc nắng lúc mưa
Nếu mà trời không làm mưa nắng
Thì tình ta đâu có nắng mưa

Ai về quê hương ngại mưa nắng
Chỉ riêng Người đợi nắng trông mưa
Đất nước khô cằn vì trời nắng
Đốt cháy da người nên lại trông mưa.

Giọt đắng
Đêm nay rượu uống không cay
Mềm môi kỷ niệm tràn đầy niềm đau
Đêm nay ta uống cùng nhau
Cho quên tủi nhục trái sầu rụng rơi
Ngẩng nhìn một mảnh trăng soi
Nửa vòng trái đất chia đôi sơn hà 
Mênh mông trong cõi người ta
Ngỡ như chiếc lá phong ba nát nhàu
Tả tơi thân phận trước sau
Trắng tay sự nghiệp, nhạt màu phong sương
Chia nhau một chén đoạn trường
Giữa mùa bão nổi, tang thương ngút ngàn
Đêm nay qua ánh trăng tàn
Bên khung cửa hẹp lá vàng rụng rơi
Quê hương bên cuối góc trời
Chắp tay dâng Mẹ xin lời bình an
Mái đầu nhuốm bụi thời gian
Vàng phai mấy độ mơ màng dấu xưa 
Quê người sớm nắng, chiều mưa
Đợi mùa Xuân mới sao chưa thấy về.
(20/ 12/2010)

Tình bạn   
(Cho Phiên)
Ta đội nón đi dưới trời băng giá
Nhặt lửa tàn sưởi ấm những hồn đau
Con tạo vần xoay
Đông khứ, Xuân lại, Hạ tàn, Thu úa 
Tuổi phượng hồng dệt mộng ước mai sau
Tìm tháng năm trên mái tóc đổi màu
Nay biết về đâu trên xứ người đất lạ
Ngày ấy chiến chinh đời vạn ngả
Bỏ trường xưa, xô sập ghế lên đường
Bước vào đời làm lính giữ biên cương
Ném tương lai trên lửa bỏng ngút ngàn
Ngày ấy chung trường trăm đứa bạn
Ngửa bàn tay đếm không đủ nhớ thương
Có cả trăm thằng chia chữ nghiã
Bên trường xưa mái ngói phủ rêu phong
Hòa bình về nát tan tình đứt đoạn
Làm bại binh trong bóng tối ngục tù
Tháng năm dài rách nát tuổi thanh xuân
Bóng tối vây quanh, đường đời nghẽn lối
Cuộc đời buồn  như con nước buông trôi
Không hẹn ước lại cùng nhau tao ngộ
Trên quê người nối lại cuộc tương tri
Ngày ấy chiến tranh đời gian khổ
Nay xứ người bằng hữu cũng chia xa
Hãy đến cùng nhau ôn từng kỷ niệm 
Để nhớ về một thuở tuổi hồn nhiên.
Tháng 6/2010

Lời nầy cho em
Em con chim nhỏ trong lồng son nguyệt quế 
Sáng mùa thu cất tiếng hót gọi mời
Ta mệt mỏi từng bước chân tội lỗi
Tìm tháng năm trên mấy cụm ưu phiền

Em loài hoa quý cùng sắc màu hoàn thiện
Mang mùa Xuân từ những buổi sương mai
Ta đốt thuốc từng đêm tìm ân ái
Làn mây xanh luân vũ khúc nghê thường

Em như nắng chói chang miền nhiệt đới
Giữa trưa hè thiêu đốt trái tim khô
Ta nhỏ lệ tiếc thương đêm tóc rối
Đếm sợi buồn trên mấy ngón cô đơn

Em như con sóng vỗ về cơn thác loạn 
Ta một đời lạc bến nước tiêu tương
Đành cúi mặt làm một tên bại tướng
Xa tình em trong năm tháng dọa đày

Em như chiếc đồng hồ sau mỗi sáng
Thức tỉnh ta quên hết những lụy phiền
Dẫu có quá trăm ngàn đau khổ
Trên cuộc đời tắc nghẽn lối tương lai

Em bên ta như tấm bùa hộ mạng
Cả trăm năm mang trọn kiếp con tằm
Dâu với biển trải qua từng điệp khúc
Ta cùng em xin trọn nghĩa trăm năm.

Trên đỉnh mùa Đông  
Chiều Tacoma phố bạc đầu
Trắng trong nỗi nhớ nhạt màu trần gian
Đêm Đông gió thoảng trăng ngàn
Vàng xa kỷ niệm muộn màng nhớ thương 
Rừng khuya mờ mịt hơi sương
Đọng trên vai ướt sầu tương tư về
Yêu em từ độ xa quê
Buồn trông năm tháng đi về đợi mong  
Quê nhà biền biệt hơi tăm
Bên dòng sông nhỏ bao năm đá mòn
Bay đi từng đám mây buồn
Làn mưa se lạnh nỗi lòng tình si
Anh như đôi cánh thiên di
Đo khung trời mộng, khắc ghi lối về
Chiều Tacoma thấy buồn ghê
Ly café đắng tê mê môi mềm
Chạnh lòng một nửa con tim
Đời ly hương mỏi cánh chim đi tìm.
(Thu 2010)

Bài thương ca của Mẹ
Cứ mỗi độ tháng Giêng về
Ta nhớ đến mẹ hiền
Chắt chiu từng hạt thóc
Nuôi lớn cả đàn con
Thế rồi đời thác loạn
Khói lửa với đạn bom
Cha dắt con lánh nạn
Mẹ bám lấy ruộng vườn
Phơi lưng cùng năm tháng
Khắc khoải bóng thời gian
Mẹ chong đèn thức trắng
Đếm từng hạt mưa rơi
Nghe những cơn đạn pháo
Thương số phận đàn con

Gian lao trong đời lính
Đối mặt cùng tử sinh
Đương đầu phường ác đảng
Cùng một giống da vàng
Cùng một mẹ trăm con
Từ bên kia vĩ tuyến
Gây chết chóc triền miên
Bao giờ tan chinh chiến
Cho con mẹ đoàn viên
xin chắp tay khẩn nguyện
Mẹ ngủ giấc bình yên
Trên quê hương ngàn đời
Mẹ thanh thản an ngơi
Ở bên kia thế giới.

Về lại quê hương   
Như con chim trở về sau cơn bão
Mười lăm năm như một giấc chiêm bao
Ngõ cũ nhà xưa trở thành hoang phế
Cây khế già trơ trọi bóng thời gian
Nơi ta sống nay hóa thành xa lạ
Bà Mẹ quê không giữ được đàn con
Bài học ngày xưa sử sách vàng son
Cha Mẹ chia nhau lên rừng xuống biển
Nay rừng xanh đã mất, biển cả hao mòn
Mẹ đau buồn bao khổ ải triền miên
Những tiếng à ơi... không còn trong xóm
Trăng vẫn buồn che khuất một màn sương
Đã mấy mươi năm cây rừng thay lá
Mà màu xanh chưa về lại quê hương.
Tháng 2/2010

Bóng thời gian
Ta con chim lạc bầy trên đất khách
Mang vết thương rỉ máu ở trong tim
Hai mươi năm ta chung thân viễn xứ
Đếm lá rơi qua mấy độ tàn thu

Biết về đâu khi mùa Xuân thay lá
Ta một mình ngồi ngắm giọt sương sa
Bên khung cửa cánh hoa đào nở muộn
Đàn sẻ nâu về xây tổ dưới hiên nhà

Năm với tháng đi qua như một thoáng
Treo đời ta trên thánh giá tội đồ
Để bốn mùa hương đá nát vàng phai
Hoàng hôn tuổi như bóng mây cửa sổ

Vòng tay nhỏ níu thời gian sao đặng
Như mây chiều theo gió cuối trời thơ
Trăng lung linh treo đèn trên đỉnh nhớ
Đếm sợi tóc buồn đo bóng thời gian.

Hội An chiều bách phố
Thành phố chiều Hội An
Ta một mình lang thang
Từng bước chân mệt lả
Đường Chùa Cầu xót xa
Cuối năm trời nắng ác
Màu cờ đỏ phất phơ 
Hành hung đường phố cổ
Những thằng Tây Ba-lô
Nghênh ngang trên đường lộ
Trần trụi giữa rừng người
Phố xưa chừ khác lạ
Hội An chừng như xa
Dấu chân tìm kỷ niệm
Một thời tuổi hồn nhiên
\
Những chiều ta với bạn
Giữa phố cổ bình an
Tiếng guốc khua rộn ràng
Mùa thu vàng đổ lá
Tóc gió chiều mây bay
Đo khung trời mùa Thu
Ôm vạt nắng mùa Hạ
Thành phố chiều Hội An
Thoáng buồn vương trong mây
Giọt sầu in trên mắt
Dáng dấp vẫn còn đây…
Thương một thời kỷ niệm.

Gặp gỡ
Riêng tặng Đỗ Phú Sài gòn
Bốn mươi năm sau, gặp lại mầy
Tóc đã nhạt phai những tháng ngày
Đã sống lại rồi thời xưa ấy
Một mái trường xưa với bạn bè
Trên đất khách đôi tay oằn kỷ niệm
Đời loạn ly mỗi đứa biệt mỗi nơi
Ta Đà Nẵng tháng Ba buồn rũ ruợi
Trưa tháng Tư mầy hỗn độn cả Sàigòn
Tan nát quê hương rã nghé xa đàn
Từ độ ấy chia tay tụi mình mỗi ngả

Nhớ những chiều bách phố ta với ta
Gặp lại nhau đây nắm chặt bàn tay
Nghe hơi ấm chạy qua từng thớ thịt
Quên làm sao tháng năm dài chinh chiến
Đêm Cổ Mân tắm trăng khuya chờ giặc
Chiều Đà Thành từng bước nhẹ rong chơi
Nay ta gặp nhau trên xứ lạ quê người
Hãy rót cho tràn ly bằng hữu
Uống say một trận để quên đời.

Lời Kinh riêng
Con về đây bên hình hài Thánh giá
Cúi gục đầu khẩn nguyện Chúa ba ngôi
Bể trần gian đời giăng bẫy nơi nơi
Quên lời Chúa miệt mài trong tăm tối

Đếm tóc rối đo linh hồn tội lỗi
Thánh giá buồn trên mười bốn lối đi
Đêm thứ Sáu chấp tay cầu nguyện
Lạy Chúa trên, xin ban chút ơn thiêng

Trong cõi phàm trần giăng đầy cạm bẫy
Đời ngả nghiêng trăm nhánh biết về đâu?
Trong ăn năn con cất tiếng kinh cầu
Đời bể dâu, xin còn giữ tình sâu

Ta về đây bên tượng Chúa ngôi Hai
Xin ơn ban tha thứ án lưu đày
Để một mai khi ra khỏi chốn nầy
Theo mây trắng an ngơi miền niên viễn.

LỤC BÁT MÙA THU
 
Chờ? 
chờ em mấy độ tàn Thu
trông về quê mẹ mịt mù mây bay
chờ em mòn mỏi tháng ngày
bên bờ lưu lạc uống say giọt buồn
trải bao nắng hạ, mưa nguồn
giữa vòng thế kỷ dập dồn gió sương
lá Thu lác đác sau vườn
chợt nhìn mái tóc điểm sương tháng ngày…

Đợi?
lá vàng theo gió cuốn xa
mang theo niềm nhớ phôi pha gót mòn
niềm riêng chất ngất đầu non
mờ trong kỷ niệm chập chờn cơn mơ
mưa Thu héo uá đợi chờ
rớt rơi từng hạt đôi bờ nhớ thương
chạnh lòng ngàn nỗi tơ vương
dang tay ôm những con đường đợi mong…

Rượu một mình!
Thu sang chợt nhớ quê nhà
mà nghe giá buốt mưa sa xứ người
uống đi tìm lại nụ cười
cho quên nỗi nhớ, cho vơi giọt buồn
Mơ màng, nửa mảnh trăng suông
com tim rướm máu, cạn nguồn nhớ thương.

Chớm Thu
Thu về chạnh nhớ cố hương
Nhớ ngôi trường cũ, nhớ đường phố xưa
Quê nhà sớm nắng chiều mưa
Với con đò nhỏ, với trưa nắng hè
Quanh làng xanh ngát bóng tre
Em trong áo trắng nón che mái đầu
Ướt mi từng sợi mưa ngâu
Buồn rơi từng mảnh bể sầu lên ngôi..

Thao thức
Ta con chim trúng đạn
Bạt cánh đến nơi nầy
Qua mấy mùa Đông lạnh
Co mình đợi Xuân sang
Thời gian pha màu tóc
Thấm thoát tuổi xuân qua
Soi gương mình khác lạ
Mỏi mắt ngóng quê nhà

Mưa giăng chiều phố vắng
Xin hỏi lão xuân già
Bao giờ vàng nắng ấm
Soi sáng khắp quê cha
Đàn chim quay về tổ
Dựng lại mái nhà xưa.

Thương Cha
Một sớm cha đi chẳng trở về
Nặng lòng vì nước thác sơn khê
Bao năm vùi xác nơi rừng núi
Nay đã cải phần tại chốn quê.
(Ngày cải táng cha 6/2005)

Nhớ Mẹ
Cha thác một thân Mẹ chống chèo,
Quanh năm suốt tháng cảnh gieo neo
Thương con Mẹ gắng cho ăn học
Để tiến thân hơn, thoát kiếp nghèo.


Tương tư chiều
Dòng sông đó ngày nào ta trở lại
Thăm làng xưa từ lúc bỏ ra thành
Con nước nhỏ êm xuôi về biển cả
Chuyện chiều Thu mây trắng vây quanh
Có những lúc trời làm nên giông bão
Nước ngập tràn như biển rộng mênh mông
Ta trốn học trở về trông mưa lũ
Và bên kia em tựa cửa chờ mong
Ta bên ni bờ ngồi nhìn con nước nổi
Hai con tim hòa nhịp vỗ đôi bờ
Nước dâng cao như tình ta bực vỡ
Em đợi ta một gã lang thang

Rồi chinh chiến ngút ngàn quê lửa đạn
Cuốn trôi bao kỷ niệm buổi mưa chiều
Dòng sông quê vẫn một lòng chung thủy
Con nước buồn theo năm tháng điêu linh
Ta xô ghế nhà trường bước vào cuộc chiến
Em giã từ bến nước một chiều Xuân
Rồi từ đó xa dần bao kỷ niệm
Nhớ nhung hoài qua mấy độ thu sang
Nay xa quê trời cũng làm giông bão
Mây giăng giăng và gió bạt phương ngàn
Ta ngồi đây thương hoài dĩ vãng
Chiều mưa bay che khuất mấy tầng cao.

Đền ơn, đáp nghĩa  
(Gây quỹ giúp nạn nhân bão lụt PLT)
Nghệ sĩ Phương Thu diễn ngâm
bão mưa ập đến hại dân Phi
đất nước ngày xưa đã có thì
lòng mở cưu mang người tỵ nạn
tay dang ôm ấp bạn tương tri
nay lâm cảnh khốn không nơi trú 
phải vướng màn trời chẳng lắm khi
hãy góp bàn tay đền đáp nghĩa
chút ơn ngày cũ, tỏ hành vi

II
nhà tan, cửa nát chẳng còn ai
hàng vạn sinh linh chung mộ đài
tiếng gọi, truyền đi vọng khắp chốn
lời kêu, rung chuyển bốn phương ngoài
màn trời thảm cảnh bao lòng xót
chiếu đất thương tang lắm lệ nhòa
kẻ ít người nhiều mau góp sức
cùng nhau chung sức với kề vai.

Tự bạch tuổi thất tuần
Nay đã bảy mươi thấy đã già
"Cổ lai hy" phải chẳng mình ta
Bạn bè dăm đứa còn tri kỷ
Chiến hữu một thời ngẫm xót xa
Thế sự thăng trầm nơi viễn xứ
Dòng đời lao nhục chốn quê cha
Xuân xanh rồi cũng hoàng hôn tuổi
Nhớ những thu vàng ta với ta.

- Phạm Phan (góp)
Nhân sinh thất thập khó gì đâu
Tưởng mới năm mươi chửa bạc đầu
Thuốc lá, cà phê, bàn cờ tướng
Nhìn ta, ta biết sống còn lâu.

 -Dương Quang Phiên (góp thêm)
Bảy mươi tuổi thọ thỏa trường đời
Gia đạo an vui đã thảnh thơi
Một lễ thất tuần vui con cháu
Mấy vần tứ tuyệt chúc mừng chơi.

-Minh Tranh  (họa theo)
Thất thập nào ai chẳng nói già
Tâm hồn trẻ mãi cứ vào ra
Tìm câu bằng trắc đùa chơi mãi
Sống vậy thời gian đứng lại mà /.

NHỮNG ĐOẢN KHÚC

Bên trời nỗi nhớ
Trắng đen mái tóc đổi màu
Trải qua bao cuộc bể dâu đoạn trường
Quê nhà khuất bóng tà dương
Trôi trong nỗi nhớ sông Tương đôi bờ
Trông theo những áng mây mờ
Vàng phai mấy độ, tuổi thơ nhớ hoài
Ngẩng nhìn một mảnh trăng soi
Bên trời thương nhớ đầy vơi phận buồn

Quạnh hiu
Ô! Chiều nay lá thu bay vàng phố
Cuối chân mây lấp lánh vệt Hà Kiều *
Bên kia biển quê hương vàng nỗi nhớ
Ngồi trong quán vắng nghe lòng quạnh hiu.
 (*) Mống cầu vồng

Thì thầm
Chỉ một mình nhìn qua khung trời rộng
Và ngoài kia tuyết trắng đã đơm bông
Xa tổ quốc mang nỗi buồn viễn xứ 
Nhớ quê hương trong tháng đợi ngày trông.

Say!
Ta tên nghiện nốc say đời vong quốc
Cho trời nghiêng, đất lở, phố lăn quay
Thương cố thổ tháng ngày qua vùn vụt
Đời ” cổ lai” mộng ước cũng vàng phai.

Trôi theo dĩ vãng
Dĩ vãng trôi từng mùa Thu kỷ niệm
Lá vàng bay rụng rớt nỗi niềm riêng
Màu thời gian héo úa mái đợi chờ
Thương cố thổ đôi tay vàng khói thuốc

Bước tha hương dấu chân hằn sỏi đá
Dáng xanh xao trên mấy cụm ưu phiền
Người còn đây mà dường như xa lạ
Chuyện ân thù như gió thoảng qua song….

Ta đội nón đi dưới trời băng giá
Quét lá rơi trên sân cỏ nhà người
Gom góp lại nhúm lửa hồng sưởi ấm
Vạn con tim chung một nhịp yêu thương.

Tri âm
Riêng tặng Lê V Huân
Ta nâng chén chia nhau tình bằng hữu
Uống cho say để quên hết thương đau,
Trong chinh chiến cùng chung màu áo lính
Dắt dìu nhau đi trên tuổi thanh xuân
Ta với ông như một cặp tình nhân
Nằm chung chiếu, trên chiến hào chung trận
Từng buổi trăng Thu, đêm về gác súng
Tàn cuộc phong ba không rời nửa bước
Buổi tan hoang khóc hận cuộc chia phôi
Tiếng nhạc thê lương giữa mùa bão nổi
Ta rã đàn ngay giữa bến Hàn Giang

Đời nghẽn lối, riêng đường ai nấy chọn
Bến nhân duyên gặp lại chốn rừng hoang
Trong ngục tối cắn chia từng hạt muối
Giữa trại giam ông mắng kẻ vong nô
Nên buổi ra tù lòng ta rũ rượi
Vứt áo lưu đày ta tới ông lui
Ba tháng trôi qua, Xuân về mái ấm
Con chim sổ lồng nối khúc tri âm
Đường trần lại kết chuyện họp tan
Ta với ông bao cả cuộc phong trần
Đi tiếp một quãng đường ôi lận đận
Ta trước, ông sau đào vong hải ngoại 

Nối lại cuộc tình trên đất tạm dung
Đêm nay nốc cạn chén nhân duyên
Ta giả làm thục nữ thuyền quyên
Để riêng ông là trang hổ tướng
Đứng hiên ngang dõng dạc đàng hoàng
Như thuở quê hương mịt mù lửa đạn
Vẫn mơ hoài một mái ấm tương lai
Ta vẫn đi tranh đấu một ngày mai
Dù đường dài xuôi mãi chẳng nào phai
Kể chuyện ngày xưa đừng quên chuyện hôm nay
Ta cùng uống với nhau cho trọn cuộc tình nầy
Và trong ta ông vẫn mãi tri âm.

Cho  bạn
Đi xuống phố lạnh cóng người
Đầu năm, mùng một ngoài trời mưa rơi
Viếng thăm chúc tết đôi lời
Bạn thân ngày cũ cho vơi tuổi già
Trải qua bao cuộc phong ba
Đứa đi, đứa ở, đứa xa cõi trần
Xuân đất khách, chuyện xa gần
Từ trong chinh chiến chia phần cùng nhau
Mở vòng tay nhận khổ đau
Sau ngày gãy gánh rủ nhau vào tù
Tương lai bóng tối mịt mù
Chôn đời trai trẻ, đánh đu cuộc đời     
Ném thân trong cõi mù khơi
Giữ yên bờ cõi chẳng màng lợi danh
Đắng cay sau cuộc tàn canh
Cạn khô dòng lệ rêu xanh liễu mòn
Bao năm trong chốn đau buồn
Trái tim rướm máu, cạn nguồn yêu thương.

Để trả lời một câu hỏi
Hỏi em thử?
Tháng Tư nào mang tang tóc
Cả quê hương
Chìm ngập lửa vô thần
Từng con phố
Phất phơ màu cờ đỏ
Lũ giặc về
Phá nát cả quê cha
Em có biết?
Giờ nầy nơi xứ lạ
Có một người
Ngồi ngắm ánh trăng thanh*
Xa tổ quốc
Tóc pha màu năm tháng
Mà quê hương
Chưa có lối quay về…
(*)Cử đầu vọng minh nguyệt-đê đầu tư cố hương

Nỗi lòng Trương Kế
Bài thơ ra đời ngàn năm trước
Sao nay lưu lạc ở chốn nầy
Quạ kêu trăng lặn, sương dày*
Non cao, mây trắng canh chày nhớ nhung
Trên sông khói trắng mịt mùng
Thuyền câu lấp lánh chập chùng thiên di
Hàn Giang ngày ấy ra đi
Trăng sao còn đó đôi mi ướt buồn
Mười lăm năm trở về nguồn
Bới trong kỷ niệm mênh mông giọt sầu
Nhà ai lên tiếng kinh cầu
Tiếng chuông khoan nhặt bạc màu trần gian
Chiều nay trên bến Hàn Giang
Nỗi lòng Trương Kế miên man chốn nầy.
(*) Phong Kiều Dạ Bạc (Trương Kế)
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, Giang phong ngư hoả đối sầu miên. Cô Tô thành ngoại Hàn San tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.

Cà Phê buổi sáng
Cà Phê nóng, ấm buồng tim
Cho ta in đậm nỗi niềm nhớ quê
Đời lưu vong, ước quay về
Mùa thu thay lá, ủ ê quán chiều
Mưa giăng phố vắng đìu hiu
Nhắm nghiền đôi mắt đi về chiêm bao
Ta chung nhau giọt máu đào
Trên quê hương nghĩa đồng bào thấm đau
Qua đi những tháng Tư sầu
Trôi theo dĩ vãng nhạt mầu tang thương
Nước non bao cảnh đoạn trường
Nâng ly café đắng đếm từng ngày qua.

Hỏi Cụ Tố Như
Gã bán (*) gây chi nên cơn biến loạn
Cho Kiều nhi đành đoạn biệt Kim lang
Cơn gia biến chung thân đời trinh nữ
Mười lăm năm lưu lạc kiếp phong trần
Lầu xanh vào ra dày dạn mấy lần
Rũ sạch thị phi, trút gánh nợ phần
Vì chữ hiếu nên phụ tình người tri kỷ
Sông Tiền Đường định trút gánh tơ vương
Mượn con nước cuốn trôi tình ân ái
Duyên chưa tận nên Phật Bà cứu giải
Phận hồng nhan còn lại chút trinh nguyên

Vui sum họp cùng tháng ngày trọn vẹn
Thuý Kiều ơi! ta vướng nợ nam nhi
Chẳng phải gã bán tơ, mà một lũ vong ơn
Lừa gạt dân lành, phá nát giang sơn
Ta vì nước, vì dân có gì ân oán
Không ra pháp đình phải gánh tội oan
Tập họp một lũ đười ươi vượn khỉ
Xử tội nhân bằng luật lệ rừng hoang
Chẳng cần biện minh hay nhân chứng
Lâm Truy ngươi có chốn để đoàn viên
Ta chẳng biết về đâu khi tuổi già bóng xế
Sáu bảy năm cũng một khúc đoạn trường
Vì Tự do nên ta mất quê hương
Xa Tổ quốc mang nỗi buồn thân phận
Mấy mươi năm một chặng đường mệt mỏi
Làm lại cuộc đời trên những ngọn gai đâm

Có những lúc ta mơ làm Từ Hải
Múa vụng đường gươm chém sạch lũ gian tà
Ta lang thang trên khắp phố người ta
Gom góp lửa trên tuổi đời còn lại
Mười lăm năm ta mang hồn lữ thứ
Chạnh lòng đau khi nắng Sở, mưa Tần
“Đoái trông muôn dặm tử phần
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa”¹
Trải qua bao cuộc phong ba
Nửa đời lưu lạc xót xa phận mình.
(*) trăm sự tại gã bán tơ mà sao không bị xử tội?
(1) Kiều

Mấy độ Thu về
Thu về chạnh nhớ cố hương
Nhớ ngôi trường cũ, nhớ đường phố xưa
Quê nhà sớm nắng chiều mưa
Nhớ dòng sông nhỏ, nhớ trưa nắng hè
Đôi bờ râm rấp bóng tre
Em trong áo trắng, nón che mái đầu
Ướt mi từng hạt mưa ngâu
Vàng trong kỷ niệm nát nhàu ước mơ.

Giáng Hương*
Em huyền thoại nên suốt đời bất tử
Dáng kiêu sa bất tận một mùa Xuân
Hương phấn vỡ thơm tho trang sách cũ
Chiều lang thang bóng rũ dạt qua thềm
Tà áo trắng tung bay trong gió sớm
Bước em đi rạng rỡ nét nghê thường
Mái tóc chấm vai, linh hồn mở cửa
Ta nhìn em mỏi mắt một chiều mưa

Rồi năm tháng đi qua -năm tháng đi qua
Xa dần bạn bè dăm bảy đứa
Còn mình ta ngồi ngắm bên sông Hàn
Em mất hút trong không gian mộng mị
Ướt mi buồn khóc tiễn “lạc đề thi”
Đường Độc Lập chỉ riêng ta đơn độc
Dưới hàng me mệt mỏi bước chân si
Quên làm sao màu áo trắng sân trường
Ta lang bạt nên chẳng cần phương hướng
Khép đôi mi tìm lại dấu tình nồng
Rồi một sớm được tin em lấy chồng
Ta đốt thuốc để quên dần ngày tháng
Bên trường xưa em rẽ bước sang ngang.
(*) Tên riêng một bạn học cũ

Lại một mùa Xuân biệt Xứ
Ta nhớ những mùa Xuân trong nước mắt
Không mai vàng chẳng én lượn trời xanh
Chẳng pháo nổ, rượu nồng đêm trừ tịch
Phố lên đèn tuyết trắng phủ vây quanh
Ta nhớ lại mùa Xuân nào thuở trước
Xuân Quang Trung, Xuân đại thắng Bắc phương
Quá khứ xa rồi, còn đó âm vang
Người hậu thế, lưu vong đầu niên kỷ
Bên góc trời Tây trào dâng nghĩa khí
Mài bút nghiêng vẽ lại bức tranh quê

Xuân đất mẹ, chắt chiu đời nô lệ
Giữa phố phường, khan cổ Mẹ kêu oan
Con trẻ thiếu cơm, mẹ già mất đất
Đội gió mưa đi gõ cửa nhà trời (*)
Mờ đôi mắt người chờ con mòn mỏi
Ngôn ngữ nào vây quanh ngày bất hạnh
Cho Xuân về tựa cửa dáng xanh xao
Đón nàng Xuân lòng vẫn thấy nao nao
Trời vẫn mây đen che mù cố xứ
Mơ một sớm, dựng cờ vàng trước ngõ
Quê hương mừng chào đón buổi hồi cư
Đàn chim Việt bay về từ tám hướng
Đón mùa Xuân pháo nổ rộn phố phường.
(*)VC coi mình như trời

 Thu chờ
(Họa theo Hòa Vang)
Đã mấy lần thu đổ lá vàng
Từ ngày lịch sử đổi sang trang
Trời Tây thu đến hồn tê tái
Nghe dậy bên lòng những ngổn ngang

Nơi đây trời rộng, ôi thương nhớ
Một mảnh trời quê mãi ngóng chờ
Men ruợu rót hâm từng hơi thở...
Vắt chảy tim đơn nhỏ thành thơ 

Rắp rủ nhau cùng nhủ dặn lòng...
Có còn tri kỷ để chờ mong
Mai về nắng mới, hong kỷ niệm,
Giữa buổi bình minh tỏa nắng hồng

Rót trao tâm sự để mà say
Xóa đi hơi đắng cùng vị cay
Để mai chốn cũ chiều sắc thắm,
Và để cho đời những đổi thay

Không gian xoay chuyển, vật đổi dời
Mà sao nắng ấm vẫn mù khơi?
Bên trời phiêu lãng nghe xào xạc...
Nhớ những thu quê… những lá vàng.

Xin
Xin được làm viên sỏi
lăn quay bên vệ đường
nhìn dòng đời điên đảo
cuối chân trời mờ sương

Xin người một đốm lửa
soi đêm tối âm u
sưởi ấm trái tim hồng
rét mướt những mùa đông

Xin được làm tảng đá
chốn công viên hò hẹn
nghe từng cặp tình nhân
thì thầm lời ái ân

Xin được làm loài cỏ dại
chốn thảo nguyên mênh mông
tuy thấp hèn nhỏ bé
nhưng có lắm bạn bè

Cứ tưởng mình là dòng sông
trên quê hương nguồn cội
tắm mát mảnh trăng hoang
những đêm về lạc lối

Nhưng có ngờ rằng
dòng sông cũng biết khóc
trăng khuya cũng biết buồn
để đêm về trằn trọc
nhìn dáng mình
con nước… cuốn lung linh.

Mừng nhau tuổi lục tuần
Tặng  Lê Trọng Diệp nhân sinh nhật lần 60
Sáu mươi năm trôi qua như một thoáng
Nhìn lại đời như một giấc chiêm bao
Ông đã qua hơn nửa phần đời
Vinh nhục, buồn vui mấy thuở nào vơi
Nay ông lục tuần, ta cũng gần sáu chục
Thuở chiến chinh dù không cùng trận mạc
Ông là quan ta chẳng phải là dân 
Trong buổi quê hương khói lửa ngút ngàn
Những tưởng chí trai tung hoành bốn cõi
Đâu nào ngờ phải gió bạt chinh y
Một trận Bắc phong xào xạc lá
Cuối tháng Tư trời đổ lệ mưa sa
Định mệnh ngỡ ngàng, đất nước đổi ngôi
Ông ngửa bàn tay ghi đầy chiến tích
Ta tấm thân gầy ghi dấu những lằn roi
Tù tội mấy Thu gươm đàn bỏ lại
Phải xa quê sống kiếp lưu đày

Xếp gọn tàn y, nhớ thời chinh chiến
Thời dọc ngang nào đã mỏi kiếm cung
Chưa trút nợ trần mừng nhau tuổi thọ
Dẫu mái tóc đã nhuốm màu sương gió
Nhưng trong tim mang dòng máu cha ông
Chuyện ngày xưa còn canh cánh bên lòng
Nợ nước, tình nhà vẫn trả chưa xong
Hãy quên đi những sự thế phù trầm
Mà nâng cốc mừng nhau tuổi thọ
Cốc thứ nhất nốc cạn niềm đau
Dành cho quê hương mịt mù tăm tối
Cốc thứ hai để tiếc thương đồng đội
Cốc thứ ba cười cuộc thế bể dâu
Cốc thứ bốn để chúc nhau:
Mừng ông lục tuần, ta cũng gần sáu chục
Tuổi thọ nầy còn nợ với non sông…
Tháng 5/2003

Nhìn xuống cuộc đời
Chờ nhau chừng ấy... năm trời
Nước non ngàn dặm, biển đời mênh mông
Từng đêm sương xuống lạnh lùng
Bóng trăng che khuất, mịt mùng mây giăng
Ngửa bàn tay tính tháng năm
Ly cà-phê đắng, ngón tay khói vàng
Đôi bờ nhật nguyệt Thu sang
Nhìn vầng trăng khuyết bâng khuâng lối về 

Ta ngồi đây đếm bạn bè
Đứa còn, đứa thác, đứa xa quê nhà
Mái đầu từng hạt sương sa
Bao nhiêu tri kỷ mặn mà lối xưa
Dòng đời sớm nắng, chiều mưa
Quê người lận đận sớm trưa một mình
Cũng là một kiếp phù sinh
Xuôi theo vận nước lênh đênh phận buồn
Ngóng nhìn nắng chảy qua truông
Hoàng hôn ngả bóng qua hồn thương đau.

Chuyện thằng bá láp
Thiên hạ gọi ta “thằng bá láp”
Tài cán bao nhiêu mà đánh trống thổi còi
Cố tay níu những gì trong quá khứ
Làm được gì khi đã trắng đôi tay
Quên sao được tháng ngày xưa chinh chiến
Và bao năm trong tăm tối tù đày
Nên  mạo muội dang tay dài níu lấy
Đi nhúm lửa trong từng hang đá mốc
Đã rong rêu trong giá rét mùa đông
Nên thiên hạ gọi ta thằng bá láp
Tài cán bao nhiêu nhúm ngọn lửa hồng
Ta vẫn đi dù dông tố bão bùng
Tìm một chút hương Xuân về đất mẹ
Vẫn gượng đứng sau bao lần vấp té
Cùng biết bao những  ngôn ngữ thị phi
Bạn bè  từng đứa, từng đứa bỏ ra đi
Chỉ còn ta một mình ôm thương dĩ vãng
Nhìn bóng mây qua khung cửa thời gian./

Tạ ơn
Tạ ơn trời đã cho ta
Thoát vòng lao lý phong ba rã rời
Tạ ơn đời chén ly bôi
Mềm môi tri ngộ chia đôi lụy phiền
Tạ ơn người một niềm tin
Cho quê hương sớm dấy lên tình người
Tạ ơn em một nụ cười
Để cho quên hết biển đời khổ đau
Tạ ơn bằng hữu trước sau
Chắt chiu kỷ niệm chia nhau cuộc tình
Tạ ơn đất khách hồi sinh
Lìa xa quá khứ điêu linh mịt mù
Xin quê hương hết hận thù
Về bên phố cũ chiều Thu nắng vàng.

Cha tôi
Nhớ lúc đó cha trở về bán ruộng
Cho hai con ngày hai buổi đến trường
Nào ngờ đâu giữa đường bị chúng bắt
Đem đi đày đến thịt nát xương tan
Mồ vô chủ bao năm rồi hoang lạnh
Xương đã tàn nơi rừng núi hoang vu
Đã bấy nhiêu năm không người chăm sóc
Hồn bơ vơ qua những tháng năm dài
 
Và từ đó con bỏ ghế nhà trường
Bước vào đời làm lính giữ biên cương
Hòa bình về theo cha vào ngục tối
Sáu, bảy năm trường tả tơi thân phận
Ngày trở về trái đắng trải đồng xanh
Nhà cũ, ruộng nương thay ngôi đổi chủ
Mẹ cũng buồn rồi thác giữa đêm mưa
Đời cô quạnh, con một mình bám víu
Trên đôi tay cùng mười ngón khẳng khiu
Cha vì nước thác oan không mồ mả
Con lưu đày trên đất lạ trời xa.

Bên trời thương nhớ
Tặng cựu HS TH Quế Sơn lưu cư tại TB/WA
Có những lúc đêm nằm hồi tưởng lại
Những đoạn đường dẫn đến tương lai
Bước ly hương đếm từng đoạn đường dài
Trên cố xứ tháng năm dài tan tác
Trong buổi tàn canh, mịt mù sương khói
Mẹ ra đi, khi giữa buổi xuân về
Ta cúi mặt cắn vành môi khô héo
Nhìn mây trời vần vũ trôi theo
Hoang vắng tang thương cuối trời lỡ vận
Hồn ngẩn ngơ khi nắng sớm mưa chiều

Thương nhớ quá! Mùa Xuân về thầm lặng
Dòng thời gian gội tóc rẽ hai màu
Trên xứ lạ đếm bao mùa tuyết trắng
Mà mùa Xuân xứ Mẹ vẫn xanh xao
Biết bao giờ được về lại bến sông xưa
Bỏ con thuyền nan xuôi về Cửa Đại
Hay ngược dòng lên Tý, Sé, Dùi Chiêng (1)
Ghé Đại Bình thăm vài thằng bạn quí
Bên vườn cam trái trĩu ngọt sum sê
Rồi đón chuyến phà ngang quay về Trung Phước
Gọi tô mì mang tên gọi quê hương (2)
Quán xá đơn sơ dọn tạm bên đường
Nhưng chất chứa cả tình ai trong đó?
Quên sao được đèo Le cao dựng vách
Ngăn thác nguồn chia đôi bãi cây xanh
Bên kia đồi là trường sơn thăm thẵm
Bởi giặc thù cha đã thác oan khiên
Mãi bây giờ chưa ngủ giấc bình yên
Ta vô dụng chưa tìm ra mộ vị
Để an phần bên mộ mẹ linh thiêng 
Lãng bước chân quen quay về Đông Phú
Tìm dấu chân quen trên đất đá bụi mù

Kỷ niệm xưa nay cách một phương trời
Lòng vẫn nhớ mái trường xưa mái đỏ
Huyết phượng buồn lẳng lơ trong gió
Mùa hạ đến trao tay nhau mảnh giấy
Cùng bạn bè gọi “lưu bút” ngày xanh
Trước cổng trường chiều nắng đổ vây quanh
Rồi áo trắng trống trơn từng lớp học (*)
Mây trời xanh thầm khóc tuổi thiên thần
Sân trường in dấu chân mờ trên cỏ
Buổi xa trường hoa phượng níu gót chân
Chiều hôm qua ta lật óc tính thầm

Còn bao đứa bên trời Tây lưu lạc:
Nầy Phương, nầy Giảng, nầy Quảng, nầy Hằng (4)
Đã di tản cuối tháng Tư thác loạn
Còn bao nhiêu chung thân trong số phận
Đời đổi thay sao quá ngỡ ngàng
Có những: 
Thiên, Hoàng, Tranh, Tụng, Hữu, Phiên, Lân,
Long, Thủy, Chi, Nam, Anh, Ba, Hồng, Hận,
Duy, Diệu, Thưởng, Tùng, Thy chung số phận
Đời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Để ghé Chợ Đàn, Hương An hay Bà Rén
Giữa buổi ba mươi tấp nập người quen

Vóc dáng ngày xưa, nhưng đời có khác
Cuộc đổi thay sao quá phũ phàng
Ta gọi bạn lên đồi sim ngắm ráng
Hay ra sông nghe thác đổ Rù-rì (5)
Thương nhớ lắm trời quê hương nắng ấm
Tuổi xa người từ độ vứt chinh y
Chừ trong ta bao nỗi nhớ vô bờ
Mong tìm lại một khung trời thương nhớ.
Tacoma Đông 2000
Những chư xiên là tên những người bạn hiện lưu cư tại WA
(*)Viết trong lưu bút Tam C Sao Mai hè 1964) 

Đổi thay
Vòng tay nhỏ không ôm tròn kỷ niệm
Trên quê hương ngày cũ, tuổi hoa niên
Có dòng sông quê êm đềm chảy chậm
Ta trưởng thành trên năm tháng chiến tranh
Có con đường làng bốn mùa bóng mát
Lũy tre xanh che khuất những mùa trăng
Đồng lúa xanh tươi bao mùa mưa nắng
Tiếng rì rào tát nước những cô thôn
Rồi một sớm chiến chinh về xáo trộn
Cảnh bể dâu về với buổi hoàng hôn.
Kẻ mất người còn quê hương cuồng loạn
Đời dân quê lênh đênh cùng súng đạn
Sớm tối rình mò trong những hố cá nhân
Nhà cửa, ruộng vườn hoang tàn đổ nát
Cha thác, mẹ còn một cảnh gian nan…

Nỗi niềm
Quá khứ thời gian phủ bụi mờ
Bên trời lưu lạc chiều hoang sơ
Trông về đất mẹ vương niềm nhớ
Tưởng đến quê cha chạnh giấc mơ
Đốt thuốc cho quên thời khắc đợi
Nâng ly chợt nhớ tháng ngày trôi
Cùng nhau xây dựng niềm tin mới
Chống kẻ vong nô, giữ cõi bờ.

Về đâu
(Họa theo thơ Trùng Quang Nữ sĩ)
Lạc bầy tiếng quốc vọng đêm thâu
Quặn thắt tim đau héo úa sầu
Nỗi nước chất chồng cơn lửa hận
Tình nhà mòn mỏi cõi lòng đau
Trông vời cố quốc nhòa đôi mắt
Ngẩng ngắm trăng suông bạc mái đầu (*)
Còn kẻ vô thần trị đất nước
Mái nhà dân tộc sẽ về đâu.
(*) Cử đầu vọng minh nguyệt (Lý Bạch)

Xuân cảm
Qua khung cửa hẹp thấy buồn ơi!
Gió rét từng cơn lạnh bốn trời
Cách biệt quê nhà hoa tuyết rụng
Xa vùng kỷ niệm hạt mưa rơi
Công cha, nghĩa mẹ cao vời vợi
Nợ nước, tình nhà nát tả tơi
Mỗi độ Xuân về thương cố quận
Bên trời lưu lạc mịt mù khơi.
 
Chiều mưa xứ lạ
Màu trắng bạc giăng mờ khắp phố
Lốp đốp bên hiên những sợi tơ trời
Mưa vẫn rơi hoài với từng hạt nhỏ
Căng sợi buồn chia hai nẻo quê hương
Chiều cuối năm tháng ngày như cô đọng
Đong đưa hồn qua mấy ngọn sầu đông
Vùng đất khách trời xuống gần đỉnh núi
Ôm trái sầu chuốc cạn chén ly hương
Nay giữa xứ người mưa hoài chẳng dứt
Đổ lệ nhòa thầm khóc cuộc phế hưng
Mây xám âm u vùng trời Tổ quốc
Con chim lạc bầy mỏi cánh trong mưa.

Đấu tranh
Không lợi, chẳng danh vẫn đấu tranh
Mà sao phải giúp cuộc an lành
Ngày xưa dẫu biết từng vang tiếng
Bến cũ nào ngờ đã bại danh
Sĩ khí đớn đau thời mạt vận
Lương tâm mòn mỏi buổi tàn canh
Sống sao lưu tiếng cho mai hậu
Không để lại đời vướng tiếng tanh.
(Tặng N.H)

Cho quê hương
Thấy cảnh non sông luống đoạn trường
Dân oan áp bức cảnh thê lương
Đất đai đem hiến phường xâm lược
Biển cả dâng nhường bọn Bắc Phương
Tết đến ngậm ngùi thương cố thổ
Xuân sang thao thức cánh miên trường
Vùng lên đạp đổ gông xiềng đỏ
Dựng lại ngọn cờ rõ bốn phương.

Hoài niệm 
(Nhân ngày họp mặt Cựu HS/Trung học Sao Mai tại Cali)
Đất khách ngồi buồn nhớ cố hương
Nhớ từng bạn cũ thuở chung trường 
Một thời áo trắng tình tri kỷ
Những lúc thơ xanh gợi nhớ thương
Bạn cũ nay còn luôn nghĩ tới
Thầy xa nhưng vẫn mãi nhiên đương 
Rồi mai bóng xế hoàng hôn đến 
Một thoáng thoi đưa tóc điểm sương.

Mai ta về
Mai ta về ghé thăm em gái nhỏ
Vỡ mộng đầu trên mấy dặm gai đâm
Ta từ độ làm cánh chim viễn xứ
Chiều cuối thu lá úa ngập bên thềm

Mai ta về gởi trái tim ở lại
Nhờ em mang chia xẻ nỗi niềm đau
Non nước cũ tháng năm nhòa máu lệ
Mà dòng đời như con nước trôi mau

Mai ta về viết bài thơ trên lá *
Chảy luân lưu trên khắp cả ba miền
Gom gió lớn cuốn phăng màu cờ đỏ
Dựng lại nhà chung một mái đoàn viên

Mai sẽ về ra bờ sông trải chiếu
Cụng vài ly cùng bằng hữu thân yêu
Trên sông nước ánh trăng vàng lấp lánh
Ta ôm nhau mừng đất Mẹ hồi sinh.
 (*) lấy ý từ bài thơ trên lá “Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần”.
 
Thiếu phụ trăm năm 
Bỗng một sớm nghe tin anh gục ngã
Trong lòng em rỉ máu trái tim đau
Chít khăn tang em đi nhận xác chồng
Anh an nghỉ giữa mùa hè lửa bỏng
Từ dạo ấy em trở thành thiếu phụ
Ôm cuộc tình nhìn nắng chảy qua truông
Và từng đêm trong giấc ngủ chập chờn
Trong sương gió anh hiện về khẽ bảo
Rằng: tình ta vẫn trọn nghiã trăm năm

Có những lúc trong phòng không trống vắng
Vô thức nào trở lại tuổi xuân xưa
Thuở yêu nhau anh Chiến sĩ Cộng hòa
Trong sắc lính màu hoa dù rực rỡ
Nay giữa xứ người lòng buồn nức nở
Mất anh rồi Em thiếu phụ trăm năm.
(Phỏng theo chuyện kể và thơ Ba CD Tăng V.K)

Nỗi lòng
Một thoáng Xuân về gợi ý thơ
Nỗi đau mất nước có đâu ngờ
Thương quê mòn mỏi trong cơn mộng
Nhớ nước chập chờn những giấc mơ
Lý Dục nhìn trăng chờ phục quốc *
Đặng Dung mài kiếm đợi thời cơ **
Người xưa lập chí lưu thanh sử
Nghĩ thẹn thân mình tóc bạc phơ.
(*)Lý Dục thời chiến quốc khi bị bắt làm con tin nhìn trăng mà than rằng: “Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.”
(**)Thù nước chưa xong đầu đã bạc
       Gươm mài vừng nguyệt đã bao lần.

Tương tư khúc 
Dòng sông đó ngày nào ta trở lại
Thăm trường xưa từ lúc bỏ ra thành
Con nước nhỏ chảy xuôi về biển cả
Chuyện ngày xưa mây trắng lửng lơ bay

Có những lúc trời làm nên giông bão
Nước ngập tràn như biển rộng mênh mông
Ta trốn học trở về xem mưa lũ
Và bên kia em tựa cửa chờ mong

Ta bên ni bờ ngồi nhìn xem con nước nổi
Hai con tim hòa cùng nhịp sóng lung linh
Nước dâng cao như tình ta lớn mạnh
Năm tháng chờ bùng vỡ một tình yêu

Rồi chinh chiến ngút ngàn quê lửa đạn
Phá tan hoang bao kỷ niệm buổi mưa chiều
Dòng sông quê vẫn một lòng chung thủy
Con nước buồn theo năm tháng điêu linh

Ta xô ghế nhà trường bước vào cuộc chiến
Em giã từ bến nước một chiều Xuân
Có những đêm trên đồi cao gác giặc
Trong cô đơn anh nhớ chuyện mùa mưa

Nâng phím đàn buồn ru từng giấc ngủ
Chợt trong mơ ta gọi khẽ tên em
Nay đứng giữa trời Tây chiều lộng gió
Nhớ quê hương ngày cũ đã xa rồi.
USA sau cơn Bão Sandy (30/10/12

Nguyện cầu
Viết cho lễ cầu nguyện Nhạc sĩ Việt Dzũng (tại Seattle)
Người đi để lại cho đời
Con đường tranh đấu đáp lời Tự Do
Còn đâu những buổi hẹn hò
Vang vang tiếng nhạc lời ca lên đường
"MỘT CHÚT QUÀ CHO QUÊ HƯƠNG"
"LỜI KINH ĐÊM" để sầu vương lệ nhòa
Tiễn người về cõi thiên thu
Ta nghe muối xát, mịt mù dấu xưa
Quê nhà còn lắm gió mưa
Non sông ngóng đợi một Mùa Xuân thôi
Người nương mây trắng rong chơi
Thiên Cung chốn ấy ngàn đời viễn du.

Ngày ấy xa rồi
Vẫn nhớ ngày xưa ở bên trời
Mỗi mùa Thu đến lá vàng rơi
Từ quê ra phố chừng xa lạ
Dáng dấp ngây ngô buổi tựu trường

Nhà trọ cạnh bên cô hàng nước
Hỏi ra mới tỏ cũng nữ sinh
Ngày trông hàng quán, đêm vào lớp
Cũng thướt tha màu áo trắng xinh

Ngày ấy ta còn mê sách vở
Chưa nghĩ gì đến chuyện trăng hoa
Một hôm cô ghé sang nhà trọ
Mang bài toán khó giải làm quen

Rồi mùa thu đến, rồi đông tới
Cô bé ngày xưa biệt phố phường
Người xa thành phố mưa buồn đổ
Như giọt lệ tình vương mắt ai

Từ đó ta ngồi nghe sóng vỗ
Chiều Hàn-Giang gió bạt qua gành
Phố vắng một mình ta đếm bước
Bên hiên chiều nắng đổ vây quanh

Ngày ấy xa rồi bao hẹn ước
Cuối trời ngồi ngắm ánh trăng tan
Tuổi xanh nay nhuốm màu năm tháng
Ta níu thời gian tìm lại người.

Bất chợt
Em biết chăng!
Mùa Thu về Bắc Mỹ
Mưa buồn hắt hiu cành vắng
Dáng em mái tóc xõa, mây giăng
Tưởng chừng như chăn êm, nệm ấm
Ta mơ được quyện mình trong suối tóc
Với đôi mắt em mơ màng huyền thoại
Trên giọt buồn tháng năm

Em biết chăng!
Ta đâu tưởng em là thiếu phụ trăm năm
Mà như Hằng Nga nửa đời hương phấn...
Chập chờn trong giấc ngủ mồ côi
Ngõ hồn qua đêm trằn trọc
Mở tung búi tóc đếm từng sợi so le
Nối chiều dài khung trời mộng ước
Bàng hoàng thương tiếc một thời xuân

Đừng buồn chi Em!
Ngôn ngữ cảm tình ta không thiếu
Nhưng biết nói lời gì để em vui

Em biết chăng!
Ta mơ từ buổi mùa Thu ấy
Tóc em che khuất nửa vầng trăng
Những đêm thức trắng
Và ta ở cuối trời mộng mị
Nhạt nhòa phấn hương
Sân trường, gác vắng…
…chợt tỉnh một giấc mơ xưa.

Quà cưới cho con
(Cho con gái rượu Thùy Trang)
Từ đất Quế xa xôi
Chốn quê hương nguồn cội
Con sinh ra giữa mùa bão nổi
Riêng đời ba trái ngang tù tội
Một trận Bắc phong xào xạc lá
Cuối tháng Tư trời đổ lệ, mưa sa
Cơn lửa đỏ xô nghiêng ngày tháng cũ:
Sự nghiệp tan tành, mù mịt tương lai
Trước mắt ba chẳng có ngày mai
Trong đen tối nghe mệt nhòa thân phận
Con khôn lớn trong tháng ngày lận đận
Việc học việc nhà giỏi cả đôi bên
Ngày ra tù tuổi con lên bảy
Ngước mắt nhìn ba như một người xa lạ
Ba nín lặng như một lần vấp ngã
Thất bại đời ba, hệ lụy đời con
 
Bao khổ ải chất chồng đời con trẻ
Tuổi con tính trên đời ba mất nước
Hai mươi năm ghi dấu một chặng đường
Cảm ơn trời đã cho cha con ta tìm được
Vùng đất Tự Do dựng lại cuộc đời
Nay con lấy chồng Thu về xứ lạ
Lá vàng bay và gió đã sang mùa
Như thuở quê hương chiều xưa vàng nắng
Mưa nắng hai mùa con đã cưu mang
Nay con lấy chồng tóc ba pha màu tuyết
Nhưng lòng ba còn đầy nhiệt huyết
Vì trên đời còn có các con
Nay con lấy chồng
Ba không ngựa xe nhà rộng
Ba chỉ có tấm lòng
Gởi con làm quà cưới
Đó là: 
Quê hương bên kia bờ biển lớn
Mang tên gọi Việt Nam.

Nỗi lòng người đi
Cảm tác theo Thơ Hoài Nam,OK
Cùng nhau nâng chén đắng lưu vong
Ta hãy say chung một nỗi lòng
Hẹn cũ, thề xưa còn đậm nét
Tri âm, tri kỷ vẫn chờ trông

Thấm thoát mười năm ta lưu vong
Đất khách sầu dâng vướng tơ lòng
Thân xác nơi đây, hồn cố xứ
Mơ ngày quay lại dẹp cờ hồng

Món nợ ngày nào vẫn theo ta 
Bên kia dân tộc mãi trầm kha
Trời Nam thăm thẳm muôn ngàn dặm
Nhắc lại nghe lòng dậy xót xa

Nhớ lại thuở nào cạnh dòng sông
Nước lũ tràn dâng ngập cánh đồng
Bên bờ ôm súng chờ tin giặc
Trắng xóa mưa rơi phủ hướng trông

Một thoáng Xuân nào con nước trôi
Sông xanh uốn khúc đẹp tuyệt vời
Giờ đây tan nát trong tay giặc
Khốn quá dân quê khổ một đời

Nỗi hận ly hương thoáng rã rời
Ai người quên vội để mà vui?
Cùng nhau đoàn kết, đem tâm huyết
Quyết đòi non sông với biển trời

Mơ về phố cũ chốn quê hương
Nâng ly ta cạn một Hồ trường*
Chắt chiu nỗi nhớ sầu vong quốc
Sát cánh một lòng cứu quê hương.
(*) Thơ Nguyễn Bá Trạc 

Đấu tranh
Chẳng lợi, chẳng danh vẫn đấu tranh
Mong cho non nước được an lành
Ngày xưa dẫu biết từng vang tiếng
Tháng cũ nào ngờ đã bại danh
Sĩ khí đớn đau thời mạt vận
Lương tâm mòn mỏi buổi tàn canh
Dẫu cho tuổi đã hoàng hôn đến
Đừng để cho đời những tiếng tanh.

Nhớ quê
Ngoài khung cửa hẹp hạt mưa rơi
Gió rít từng cơn lạnh khắp trời
Cách biệt quê nhà nghe buốt rát
Xa vùng kỷ niệm thấy mù khơi
Công cha, nghĩa mẹ cao vời vợi
Nợ nước, tình nhà nát tả tơi
Mỗi độ Xuân về thương cố thổ
Con đường dân chủ bặt tăm hơi.

Ước nguyện
Họa thơ Phạm Hoài Việt Nữ sĩ)    
Tặng thi sĩ  Mạc Hậu, chiến hữu của tôi
Ta cùng uống cạn chén phong sương
Quá khứ thời gian vẫn quật cường
Đem hết tài trai ngăn Bến Hải
Dâng tròn tuổi trẻ lấp Hiền Lương
Mơ ngày non nước thành chung mối
Ước lửa Tự Do khắp bốn phương
Thế cuộc chẳng thành như mộng ước
Làm trai đành lỗi hẹn quê hương.

Mùa Xuân của Mẹ
Chiều dần xuống phố đèn lên quá vội
Giữa ngày Xuân tuyết trắng phủ đầy hiên
Biết mùa xuân nào cho ta mong đợi
Trên ngọn tình buồn vệt nắng rụng rơi

Bên kia núi nắng vàng hoe nỗi nhớ
Tóc bạc màu ngồi đếm tuổi Xuân qua
Tìm đâu cánh én buổi giao mùa
Hoàng hôn xuống cánh mai vàng trước ngõ

Trong ký ức tháng ngày xưa chấp cánh
Bay bay cao theo mây trắng, trời thanh
Áo trắng, quần xanh, bảng đen, mực tím
Chỉ còn lại đây khung trời hoài niệm

Tháng rộng năm dài tuổi thơ vụt mất
Đời lưu vong mộng ước cũng xanh xao
Ta lăn lóc giữa biển đời giông bão
Rách tả tơi chiếc áo lạc bên trời

Nay xa cách vùng sông quê kỷ niệm
Giữa xứ người ta tìm thắp niềm tin
Ba mươi mấy năm quê nhà dâu bể
Mà mùa Xuân chưa vàng nắng quê nhà

Cho những mùa Xuân qua
Kính dâng hương hồn cha mẹ và anh chị
Ta đã qua những mùa Xuân trong nước mắt
Vòm trời xanh con én rũ cánh buồn
Cụm mai vàng cũng đổi màu tang trắng
Ngày đầu năm tin cha thác sườn non

Rồi cứ thế lão Xuân già quá ác
Mỗi lần về cướp lấy một người thân
Thời gian đi không đủ tính bao lần
Ngày Xuân đến nhắc ta mùa Xuân trắng

Ta mất cha khi còn chia sách vở
Ngày ra tù mẹ vội bỏ ra đi
Một năm sau chị cả cũng qua đời
Ta cô quạnh trong giữa mùa xuân thế kỷ

Rồi một sớm nơi trời Tây vời vợi
Nhận tin anh đã vĩnh biệt trần gian
Bao mùa Xuân điểm trắng một màu tang
Ta vội trách lão Xuân già quá ác
Mỗi lần về cướp mất một người thân
Bước ly hương ngồi đếm lại bao lần
Ngày Xuân đến là ngày ta giỗ hội.

Dạo phố Nữu Ước
Ta nện bước trên đường chiều Nữu ước
Nét rộn ràng dáng dấp Sài gòn xưa
Trời vào Thu màu nắng trải lưa thưa
Chân mệt mỏi qua từng căn phố náo
Người ngựa chen nhau tấp nập ồn ào
Đời ly hương ta viếng thăm Thần Nữ
Trên đỉnh cao ôm ngọn đuốc Tự do
Ta trôi dạt vì quê hương lửa đỏ
Đời lưu vong cung kiếm đã rã rời
Quê tôi đó bên kia bờ biển lớn
Sóng dập dồn nhẹ vỗ nhịp cô đơn
Ngàn thông reo cát trắng trải theo dòng
Ngày giặc đến phủ khăn sô ngàn nỗi
Để mẹ hiền ngày tháng chít khăn tang.

Chiều Thu xứ lạ
Trên đường phố nắng Thu về rực rỡ
Như ngày xưa áo trắng ngập sân trường
Nghe rạo rực từng chiều xưa lá đổ
Áo học trò thơm mùi giấy dễ thương

Nay xa cách Mùa Thu về xứ lạ
Lá vẫn rơi và gió vẫn dìu hiu
Bên kia trời quê hương vàng nỗi nhớ
Mà Tự do chưa về với mọi nhà.
 
Nhớ mãi một đêm Xuân
Ta nhớ mãi mùa Xuân trong nước mắt
Đêm giao thừa tiếng khóc đón xuân sang
Buổi minh niên ngút ngàn trong lửa đạn
Bao tang thương máu lệ ngập dâng tràn

Đã mười năm lẻ chưa về thăm lại
Chuyện quê hương trĩu nặng gót lưu đày
Bốn mươi năm, bốn mươi lần giỗ bạn
Mỗi lần Xuân nhớ Huế chít khăn tang

Có biết không đêm ba mươi-trừ tịch
Lũ cuồng đồ xô ngã phút linh thiêng
Lấy máu dân đem tế thần “xích quỷ”
Bao đau thương đổ xuống đất kinh kỳ

Hồn tử nạn linh thiêng phò quốc tổ
Nổi cuồng phong quét sạch lũ tham tàn
Mang nắng ấm chiếu soi cây Đỉnh Ngự
Đem hoàng hôn tô đẹp nước Hương Giang

Cho nàng Xuân tưng bừng khai hội
Để trăm hoa hé nụ môi cười
Để bốn phương trở về họp mặt
...và Huế ơi! nắng mới đã quay về.
(1/2008 Tặng Xuân nhớ Huế Hội TT/H)

Mơ ước sẽ một ngày 
Thả hồn theo lá vàng rơi
Nỗi đau thế thái, chuyện đời ngẩn ngơ
Bận lòng phong kín trang thơ
Trái ngang bao cảnh vẩn vơ sự tình
Chỉ là một kiếp phù sinh
Thời gian như thể bóng hình qua gương
Niềm riêng một mối tơ vương
Con tim xây mộng cuối đường đợi mong
Bên trời gác kiếm lưu vong
Sương sa tuổi hạc giữa vòng tử sinh!
Mơ ngày nắng ấm bình minh
Trông về quê mẹ quang vinh bóng cờ
Cho người được trọn giấc mơ
Mai ngày trở lại, đón chờ tin vui.

Mưa chiều cuối Đông
Từng hạt nhỏ rơi đều trên quãng vắng
Nghe con tim gõ nhịp lối đi về
Mưa vẫn cứ hoài rơi đều trên phố
Giăng sợi buồn chia hai nẻo quê hương
Chiều cuối đông, tháng ngày như cô đọng
Đong đưa hồn qua mấy ngọn sầu đông
Vùng đất khách mây mù giăng khắp nẻo
Ôm trái sầu chuốc cạn chén ly hương
Nay giữa xứ người chiều mưa không dứt
Đổ lệ nhòa thầm khóc cuộc phế hưng
Mây xám vây quanh vùng trời Tổ quốc
Con chim lạc bầy mỏi cánh trong mưa?
Tacoma Đông 2003

Ngỡ ngàng
Ta từ dạo trở về thăm làng cũ
Trời đổ mưa giăng lưới trước Mùa Xuân
Dòng sông nhỏ hững hờ như dáng Mẹ
Buồn đổi thay, mắt lệ ướt rưng rưng

Nếp sống đổi thay, làng xưa khác lạ
Lũy tre xanh cũng bỏ xóm đi hoang
Còn lũ trẻ cũng bỏ trường, bỏ bạn
Bỏ cả mẹ cha lên phố kiếm ăn

Có những em đổi cả đất, cả nhà
Bỏ mẹ cha ra nước ngoài lao dịch
Ba mươi mấy năm hòa bình lập lại
Mà quê hương vẫn mãi một màn đêm???
 
Hỏi
Trên đường phố nắng Thu về rực rỡ
Như ngày xưa hoa nắng ngập sân trường
Nghe rạo rực từng chiều xưa lá đổ
Áo học trò một thuở thật dễ thương

Nay cách trở mùa Thu về xứ lạ
Lá cũng rơi và gió núi đìu hiu
Bên kia biển quê hương tròn nỗi nhớ
Lá Thu bay còn ngập lối đi về?

Quay về dĩ vãng
Tặng tác giả “qua mấy trời sương mưa”
Chiều dần xuống phố đèn lên rất vội
Trên dốc sầu vàng lá ngập lối đi
Khơi hương Thu ngày xưa xa vời vợi
Chuyện ân thù như từng hạt mưa rơi

Bên kia biển nắng vàng hoe nỗi nhớ
Hồn chập chờn tìm lại những giấc mơ
Con chim nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ
Đang chảy dài trên quãng vắng hoang sơ

Con đường đất phất phơ tà áo trắng
Tuổi hoa niên ngày hai buổi tới trường
Trong quên lãng lục hoài ngăn ký ức
Dáng yêu kiều em tóc xõa dễ thương

Nay đứng giữa trời tây chiều lộng gió 
Lá vẫn rơi và gió cũng hiu hiu
Nghe quá khứ chạy dài trong tiềm thức
Nhắc làm chi khi tuổi đã về chiều

Nhưng tiếc nuối chuỗi ngày xanh quá ngắn
Không ôm tròn mộng ước một tương lai
Bỏ quên đi một góc nhỏ bên đời
Mong tìm lại một vùng trời dĩ vãng.

Anh là ai?
(Viết cho đêm văn nghệ gây quỹ giúp PB/VNCH/Hội QN)
Bước lưu vong đêm buồn nhớ lại
Chốn quê hương xa cách dặm dài
Xuống Hội An, ra miền Cửa Đại
Về Đà Thành thăm lại Sao Mai *

Đứng bên nầy nhìn qua An Hải
Đỉnh Tiên Sa mây tím giăng ngang
Dòng Sông Hàn quặn đau niềm nhớ
Chuyên chở ân tình ngàn nỗi xa xăm 

Anh Phế binh ngồi nơi góc phố
Ôm cây đàn hát dạo xin ăn
Anh vì ai bị đời quên lãng
Anh vì ai phải kiếp lang thang?

Ba mấy năm một trời dâu bể
Ba mấy năm lao khổ triền miên
Ba mấy năm hòa bình lập lại...
Mà riêng anh chẳng có bình yên?

Bởi vì xưa, anh là lính chiến 
Hiến đời mình vì hai chữ Tự Do
Ném tương lai trong vùng lửa đỏ
Ngậm ngùi thay sao bị bỏ quên…
(*) Trường Trung học Sao Mai Đà Nẵng

Hoài niệm 2
Từ thành phố thân quen
Cho ta bao kỷ niệm
Ngày xưa chung mái trường
Dáng em bên gốc phượng
Màu áo trắng dễ thương

Con đường hoa lá đổ
Bước chân quen hè phố
Dấu mòn in lối nhỏ
Nối vòng đời quanh co
 
Tiếng ve kêu ngày hạ
Bên hàng me thướt tha
Từng chiều mưa tầm tã
Nước ngập chắn lối ra

Em ngần ngại đứng ngó
Tóc thề bay trong gió
Góc đường ta đứng đợi
Lốp đốp hạt mưa rơi

Em mưa chiều ướt đẫm
Áo cuộn chặt làn da
Thẹn thùng em quay mặt
Tay nón lá che nghiêng

Bao năm rồi xa vắng
Hình ảnh buổi tan trường
Chạy về trong ngăn óc
Hình bóng cô nữ sinh

Những chiều mưa tầm tã
Áo bám chặt làn da
Em thẹn thùng che mặt
Vành nón lá sau lưng

Thế rồi non nước gọi
Ta đi vào quân ngũ
Trấn thủ ngoài biên cương
Treo đời trên súng đạn

Em cũng đã sang ngang
Mang theo chiều mưa đổ...
Tạ từ tuổi hồn nhiên

Từ ngày xa Tổ quốc
Ta chưa được về thăm
Ngôi trường cũ, phượng hồng
Mưa còn đổ hay không
Mênh mông trong nỗi nhớ
Nợ người em năm cũ
Đứng đợi dưới cơn mưa.

Không đề 2
Ta trở lại gởi trái tim bên ấy
Hòa nỗi đau cùng thân phận quê hương
Mẹ quê buồn cũng già nua trước tuổi
Mỏi mòn đàn con phải tha phương

Ta trở lại trên cánh chim viễn xứ
Nhớ mùa Xuân và bóng nhỏ giáo đường
Tháng năm dài chồng chất nỗi thê lương
Chiều chúa nhật dáng em về lặng lẽ

Ta trở lại tìm mùa Xuân ấm áp
Trời cuối đông vẫn nắng cháy da người
Dòng sông nhỏ cũng buồn như tháng Chạp
Nước đen ngòm trang trải một niềm đau (*)
(*) con sông ly ly bị nước thải của hảng sản xuất bột ngọt làm chết mất  

Đợi mong
Thấm thoát mà Xuân đã đến rồi
Chạnh lòng cố xứ nỗi buồn rơi
Đong đưa hoa tuyết trên cành vắng
Thoang thoảng gió Xuân dưới nắng phơi
Rượu đắng rót đầy ly biệt hận
Lệ buồn rơi cạn mắt sầu vơi
Bao giờ cánh én mang tin mới
Non nước an vui trải khắp trời.

CÒN ĐÂY DẤU TÍCH NGỰA HỒNG
Tăng anh em HO/WA nhân kỷ niệm 25 năm (1990-2015)
Một thuở tung hoành trong gió Bắc(*)
Bốn vùng trận mạc thúc yên cương
Tháng tư rã đám hồn xơ xác
Ngựa hồng xếp vó, vứt tàn y
Rũ bờm “Xích Thố”(**) âu đành phận
Gác kiếm bên trời , thương nhớ ôi!
 (*) Giống Ngựa Hồ Xứ Băc nghe gió Bắc phong thì hí vang vì nỗi nhớ quê)
(**) Xích thố. Ngựa chiến của Quan Vũ thời Tam Quốc chạy ngàn dặm không biết mệt)

Lời cuối
Và người hỡi! nếu một mai tôi chết
Non nước nầy chưa thoát ách cộng nô
Hồn sẽ khóc vì ước mơ chưa trọn
Xin nguyện cầu cho non nước Tự do.

 Đôi Bờ
Quá khứ nhìn qua lớp bụi mờ
Đôi bờ lưu lạc nỗi hoang sơ
Trông về đất mẹ vương niềm nhớ.
Tưởng đến quê cha dậy ước mơ
Đốt thuốc cho quên bao nỗi nhớ
Nâng ly nhắc lại đoạn đường thơ
Chiều về qua phố đèn lên vội
Mỏi gối giang hồ dáng ngẩn ngơ/

Đất Quảng Quê tôi
Hoàng hôn xuống, nắng vàng soi đỉnh núi
Ngọn Thu phong lác đác lá vàng rơi
Từng áng mây bay về tận cuối trời
Bao thương nhớ trong nỗi lòng ly xứ
Em có biết chiều nay ta đứng ngắm
Đàn thiên di xứ Bắc ngược trời Tây (*)
Gió đã sang mùa từng hạt mưa bay
Lũ bướm nhỏ theo nhau về chốn cũ (@)
Ta đã trót lưu thân nơi xứ lạ
Chôn cuộc tình từ thuở mới đôi mươi
Nhớ những bước chân khắp nẻo Đà Thành
Chừ còn lại những cái tên trong dĩ vãng
Có còn nhớ không trăng sáng sông Hàn
Nghe tấp nập chuyến phà đêm An-Hải
Còn những lúc chiều mưa giăng Cửa Đại
Về Hòa Vang ngồi ngắm buổi chợ tan
Hay những sáng xuống Hội An thăm bạn
Ghé chùa Ông xin khẩn chút ơn may
Đời chinh nhân sống chết chẳng nào hay
Cho non nước thân trai đã tận hiến
Ngược hướng về tây lần đến Duy Xuyên
Quê tơ lụa cùng lời đồn truyền thuyết (*)
Đã xa rồi một thuở thật bình yên
Vùng đất thánh thân yêu tên Trà Kiệu
Đây Quế Sơn bên bóng núi về chiều
Nghe thoang thoảng hương mía đường ngào ngạt
Về đến Hương An ruộng đồng xanh bát ngát
Qua chợ Hà Lam quận lỵ Thăng Bình
 Tìm thăm bạn hiền một thời làm lính
Còn đây Điện Bàn dưa hồng, ruộng lúa
Vĩnh Điện chợ chiều mưa ngập lối đi
Cũng với quê hương ngàn năm văn vật
Niềm tự hào xứ “Ngũ Phụng Tề Phi”
Lên Đức Dục vì khúc khuỷu đường đi
Vườn cây trái bốn mùa đều có đủ
Thương mến Đại Lộc từng nhánh bòn boong
Xuôi Cẩm Lệ chợ chiều em ngả nón
Má ửng  hồng, tóc xanh thời con gái
Em nở nụ cười, bao người ngây ngất
Ta đã quen em kể từ dạo ấy
Làn môi xinh mật ngọt tuổi xuân thì
Rồi bao giờ được trở lại Trà Mi
Để uống rượu cần bên bàn tri kỷ
Nhắc nhau chuyện cũ ở Tam Kỳ
Nay đứng giữa trời Tây chiều lộng gió
Mà lòng buồn nhìn tuyết đổ bao năm
Gom góp chút tình từ muôn ngàn dặm
Để nhớ về miền Đất Quảng quê tôi./

Chút Xuân quen
Xuân đã về đó hả
Sao chưa bước vào nhà
Soi gương nhìn khác lạ
Một mình uống rượu khan
Không mai vàng trước ngõ
Chẳng én lượn trời xanh
Cuối năm trời trở lạnh
Thánh thót giọt mưa bay
Nghe khắc khoải lòng đau
Quê người đêm trừ tịch
Trước bàn thờ tổ tiên
Ta lên đèn khẩn nguyện
Xin bình an năm mới
Cho non nước Tự do
Bao năm đời viễn xứ
Ta rót sầu vào tim
Ta gởi hồn theo gió
Thơ thẩn chiều cuối năm
Mỏi mòn trong nỗi nhớ
Rạo rực một ước mơ
Trên quê hương ngày cũ
Tìm một chút Xuân

Nguyện cầu
Ngón tay vàng khói thuốc ghi
Bước chân nào đếm đường đi lối về
Sương chiều vây kín sơn khê
Mấy mươi năm đã yên bề ly hương
Quê nhà cách một vầng dương
Đời lưu vong lắm đau thương phận mình
Cầu xin non nước hồi sinh
Ta về hát lại lời kinh nguyện cầu
Cùng nhau ngồi ngắm trăng sâu
Bên dòng sông nhỏ, với bầu rượu cay
Quên đi những tháng cùng ngày
Đi trong lửa đạn, vòng tay tử thần
Tìm thăm bè bạn quen thân
Đứa còn đứa mất, đứa gần lưu vong
Đời thôi đã hết long đong

No comments:

Post a Comment